SUY NGHĨ VỀ CUỘC ĐỜI ÔNG LÃO ĂN XIN
Đặng Thanh Huyền.
Nói lối:
Réo rắc mưa tuôn trên mái đầu hai màu tóc
Ông lão ngồi khóc chuyện của ngày xưa
Kiếp mù loà như chiếc lá đong đưa
Giữa đêm đông gió lùa bão táp...
Vọng cổ:
Câu 01: Gió thổi phất phơ làm tung bay hai tà áo rách. Chiếc nón lá đơn sơ bụi trần chưa sạch đôi dép hai quai mỏi mòn trên từng ngõ ngách lão tiếp tục đi dưới trời đông bão táp bỏ lại sau lưng muôn kiếp... u...sầu.
Bóng tối bao quanh năm tháng kẻ mù loà.
Lão sẽ về đâu giữa ngàn trùng sóng gió, mênh mông biển trời trôi dạt lênh đênh.
Ông cố tìm cho mình một chỗ tựa nương, để lãng quên số kiếp bụi trần.
Mái gia đình có vợ quý con yêu, trong phút giây đã về nơi vĩnh viễn...
Câu 02: Trận bão kinh hoàng của cuộc đời ông lão, đã bôi xóa ngày tháng yêu thương tha thiết hương tình.
Ông bỏ ra đi là chấp nhận cho mình.
Một cuộc đời phiêu bồng lang bạt, không cửa không nhà chẳng chốn dung thân.
Dạo mấy tiếng đờn giọng hát vừa ngân, giọt lệ bỗng tuôn tràn đẫm ướt.
Ông nhớ về mái gia đình hạnh phúc, có đứa con hiền người vợ quý ngày xưa...
Nói lối:
Khói lửa chiến tranh không làm ông sợ hãi
Khói trắng quê nhà như cứa thịt tâm can
Kể từ ngày hạnh phúc vỡ tan
Đôi mắt bỗng mù loà muôn thuở...
Vọng cổ:
Câu 05: Ngày cất bước ra đi ông nén lòng bỏ lại quê hương đứa con khờ bên người vợ hiền yêu quý. Rồi chinh chiến qua đi nay ông tìm trở lại chốn cũ nơi xưa hương tình lưu luyến bóng nhạn bay cao phủ trùm khói trắng tan tác màu mây lửa hồng rực cháy gọi mãi cố nhân nỗi lòng uất hận từ giã quê hương tìm về miền viễn xứ làm kẻ cô đơn loạn trí ... điên...cuồng.
Hơn muôn nỗi đau hơn vạn nỗi buồn.
Dẫu chiến tranh không làm ông gục ngã, nhưng cũng phế tàn trước cảnh nhà tan.
Lũ giặc hung tàn đã giết chết vợ con, mái tranh xưa chỉ còn là tro bụi.
Ông sẽ về đâu trên đường xa vạn lối, tiếng thở than qua giọng hát hơi tàn...
Câu 06: Tôi bỗng dưng để giọt lệ tuôn rơi, vì cám cảnh sẻ chia với cuộc đời bất hạnh.
Khi thấy nhìn mấy phím đờn đôi tay run rẫy, giữa đêm trường mù mịt cuộc đời ông.
Tôi đi rồi trời bất chợt đổ cơn mưa, biết ông có tìm được nơi nào nương náo.
Hay tiếp tục lang thang rày đây mai đó, uống cạn ngàn đêm sương gió lạnh lùng.
Ngâm thơ:
Cuộc đời ông lão ăn xin
Ước mong xin lại mối tình năm xưa
Đớn đau gian khổ đã thừa
Ông đi lầm lũi dưới mưa tìm gì...
Cần Thơ, ngày 12 tháng 11 năm 2004.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)