BĂNG TUYỀN NỮ CHÚA
Soạn giả Yên Lang
CẢNH 1:
Băng Tuyền: Này, Trấn An Hầu ! Đây là nơi nào mà phong cảnh vô cùng thơ mộng.
Trấn An Hầu: Tâu Nữ vương ! Đây là bến Sa Tuyền ở vùng cực bắc Đảo Đào Châu.
Cao Quán Sơn: Tâu Nữ vương.
Băng Tuyền: Kìa ! Quan Đô đốc - có việc chi mà ngài đến đây vội vã.
Cao Quán Sơn: Tâu Nữ vương, có Vương sứ của nước Đại Lý mang lễ vật đến cầu hôn cùng Nữ vương.
Băng Tuyền: Lại hôn nhân.
Cao Quán Sơn: Tôi tin rằng bọn họ đến đây để mong chiếm đoạt đảo ta bằng hôn lễ đấy.
Trấn An Hầu: Còn hơn là bằng chinh chiến. Rồi đảo Đào Châu phải nằm trong lửa đỏ.
Cao Quán Sơn: Không, tôi nhất định phải cản ngăn hôn lễ.
Băng Tuyền: [Nam Xuân]
Thôi, các quan đừng vì chuyện hôn nhân của ta mà làm cho sứt mẻ nghĩa thâm
1. … giao. Hãy quay về để đêm nay và đêm sau,
2. chuẩn bị lễ hoa đăng __, đón rước sứ thần lân bang __.
Cao Quán Sơn:
3. Tâu Nữ vương với tâm sự kẻ khuôn phò, đang nôn nóng đợi chờ,
4. muốn biết rõ ý Nữ hoàng __ về quyết định hôn nhân __.
Băng Tuyền: 5. Hôn lễ của Nữ vương là do nơi quyết định của triều thần,
6. theo di chúc của Tiên hoàng __, gởi lại Đường lão quan __.
Trấn An Hầu: 7. Thần vô cùng lo ngại trước trọng trách thiêng liêng,
8. sợ non nước phải đảo điên __, vì một cuộc nhân duyên __. []
Băng Tuyền: Việc hôn nhân thành hay bại là do nơi điều kiện của Tiên vương để lại.
Cao Quán Sơn: Nghĩa là phải có viên ngọc bích làm sính lễ.
Cao Quán Sơn: Phải, một viên ngọc bích như viên ngọc mà ta đang cất giữ.
Trấn An Hầu: Và hai viên ngọc bích sẽ là chìa khóa mở cửa một kho tàng.
Băng Tuyền: Trấn An Hầu, ngài nên cẩn trọng lời nói, đó là sự bí mật của Tiên vương. Thôi, bây giờ các quan hãy lui về để ta được yên tĩnh nhé.
Trấn An Hầu: Tâu vâng.
Băng Tuyền: Còn quan Đô đốc, sao ngài còn đứng đó?
Cao Quán Sơn:
Tâu Nữ vương, đêm nay có một vầng trăng cô độc trôi lạc loài giữa trời rộng mông lung, thần bỗng nhiên cảm thấy bâng khuâng như mang tâm sự một cánh chim chích bóng giữa khung ......
[Vọng Cổ 4]
..... trời. Hướng mắt trông về tận chốn xa vời,
biết nơi đâu để tạm ngừng khi mõi cánh, đâu là tổ ấm để trốn lạnh gió sương [SL]. Trời đất bao la mà không chỗ tựa nương, lòng trĩu nặng nỗi u buồn thầm kín,
muốn nói ra nhưng ngại ngùng rồi câm nín nỗi niềm riêng dằn dật mãi tâm hồn.[]
Băng Tuyền: Không ngờ Đô đốc đã trở thành thi sĩ, quên mài gươm trong một tối trăng xuân, nhưng thôi ta hẹn Đô đốc vào một dịp nào rỗi rảnh sẽ cùng nhau đàm đạo chuyện thi văn.
Cao Quán Sơn: Thần chỉ mong làm một tên quân để được suốt đời theo hầu Vương nữ.
Băng Tuyền: Cảm ơn Ngài, bây giờ tôi cần được nghỉ yên. Thôi, Đô đốc cảm phiền về đi nhé.
Tâu vâng.
Băng Tuyền: Hôn nhân, hôn nhân.. Mới có 3 năm làm Vương nữ mà phải tiếp đón không biết bao nhiêu là mai mối. Họ yêu ta, hay họ yêu chiếc ngai vàng của Đào Châu đảo.
Bạch Quỹ: Ha... ha... ha...ha ... Là vua mà cực khổ như vậy thì nàng hãy trả ngôi báu cho ta.
Băng Tuyền: Láo ! Ngôi báu của Tiên vương ta truyền lại, tại sao phải trả lại cho nhà ngươi một tên hèn hạ vô danh.
Bạch Quỹ: Á... Ha... ha... ha... ha... Bạch Quỷ Đại vương - danh vang trên biển cả lại là một kẻ vô danh à... Hư.... ha...
Băng Tuyền: Bất quá ngươi chỉ là một tên cướp.
Bạch Quỹ: Phải ! Ta là một tên cướp biển, nhưng đối với nàng thì ta là một người đi đòi nợ. Và ta
[Mẫu Tầm Tử]
1. quyết diệt trừ dòng máu nghiệt oan - hai chục năm trời thù hận chứa chan,
2. máu thù phải rửa sạch và cướp lại đất đai này.
Băng Tuyền: 3. Thù hận gì đây, sao ta không hề hay biết,
4. nhưng không vì thế mà ta phải quy phục nhà ngươi,
sẵn kiếm cung hãy tranh sức thử tài.
Đoàn Tất Linh: 5. Bạch Quỷ Đại vương danh vang lừng khắp đại dương,
6. có lý đâu tranh tài với một nữ nhi.
Băng Tuyền: 7. Tuy phận nữ nhi nhưng ông chớ vội khinh thường,
8. hay ông đã ngán sợ uy quyền của Bích Hoa Vương.[]
Bạch Quỹ: Ngán sợ à... Không, Bạch Quỷ này không hề biết sợ... Nhưng nhìn thấy nàng đang lứa tuổi đôi mươi mà ta
[Ngựa Ô Nam]
1. bỗng nhớ đến con ta __, nó tên là Bạch Thủy An Tiên,
2. -- đêm thảm sát kia, nó lạc loài không biết về đâu __
3. mà vắng mặt âm hơi __. Ta bỏ đi từ sau đêm thảm bại,
4. tìm con ta khắp bốn phương trời.
Băng Tuyền: Có lẽ nàng đã lìa đời. __
5. Nếu sống còn và thất lạc nơi đâu, cũng có ngày rồi sẽ gặp nhau __.
Bạch Quỹ: 6. Cha của ngươi gây cuộc chia lìa và chiếm trọn đảo này __.
7. Ta phải giết nàng để trả hận đã đoạn lìa tình thâm __. []
Tuốt gươm ra...Đỡ...
Đoàn Tất Linh: Ha... ha... ha... Bạch Quỷ Đại vương - danh lừng trên biển cả, sao lại so gươm với một cô gái liễu yếu đào thơ.
Bạch Quỹ: Nhà ngươi là ai?
Đoàn Tất Linh: Ta là kẻ lãng hồ phiêu bạt, thuyền cô đơn trôi dạt đại dương xanh, đạp sóng hoàng hôn, đội bóng trăng lành, đêm hải đảo gội trời sương biển mặn.
Bạch Quỹ: Đứa trẻ con tập tành làm nghĩa hiệp, tưởng đâu mình là Bàng Điểu giữa trời cao.
Đoàn Tất Linh: Tôi không thích làm nghĩa hiệp, nhưng chẳng lẽ tôi phải
[Khóc Hoàng Thiên]
1. khép nép trước uy danh của một tên tướng cướp
2. đang hung hăng như là quỷ đói. __
Băng Tuyền: 3. Nhưng ta nào có sợ gì đâu
4. mà gọi là liễu yếu thơ đào. __
Đoàn Tất Linh: 5. Tôi chỉ sợ tan tác cánh hoa rừng
6. giửa cơn sóng bão trùng dương. __
Băng Tuyền: 7. Xin cảm ơn tấm lòng hào hiệp,
8. nhưng hãy chờ dịp khác tốt hơn.
9. Đời của tôi chỉ có dịp này,
10. nhưng chắc đành gởi theo áng mây. __
11. Vậy thôi tôi xin kiếu từ.
Băng Tuyền: 12. Khoan... Hãy chờ tôi phút giây. __ []
Bạch Quỹ: Khoan... Chàng tuổi trẻ chớ vội đi, trước mặt Bạch Quỷ Đại vương, đi và đến không phải là chuyện dễ dàng. Hãy gởi thanh kiếm lại đây rồi đi.
Đoàn Tất Linh: Nếu không?
Bạch Quỹ: Thắng được ta ngươi sẽ được trọn quyền.
Đoàn Tất Linh: Vậy xin mời...
Ha... ha...
Xin gởi lại ông thanh gươm để gọi là chút tình sơ ngộ.
Bạch Quỹ: Xin cảm ơn và hẹn ngày tái ngộ.
Băng Tuyền: Tại sao ông không giết tên cướp đó.
Đoàn Tất Linh: Vì tôi không muốn mình trở thành là một kẻ sát nhân. Mà tôi chỉ muốn ngắm bóng trăng cô đơn đổ dài trên hải đảo và mơ ước đêm này ta mộng thấy giai nhân.
Băng Tuyền: Giai nhân xỏa tóc cài trăng sáng, và ngóng đợi người yêu
[Sương Chiều]
1. trên muôn dặm quan..... hà.
2. (--) Thuyền đang ngược gió trời xa
3. (--) xuôi nước trọn đêm này,
4. (--) tìm về nơi hẹn cũ
5. (--) và giấc mộng
6. tương phùng thật vô cùng nên thơ.
7. (--) (--)
8. (--) (--)
Đoàn Tất Linh: 9. (--) Nhưng nước non
10. của những mùa thu qua,
11. (--) còn ngăn cách
12. (--) muôn dặm dài bơ vơ,
13. (--) trông theo nhau
14. (--) trăng lên cao
15. (--) đêm trùng dương rạt rào sóng nước.
16. (--) (--)
Băng Tuyền: 17. (--) Và cô gái khuê phòng
18. (--) đã quên rồi
19. phòng khuê (--).
20. (--) Vầng trăng quê
21. (--) làm ngăn cách nẻo đường về,
22. (--) cho đêm dài
23. nhung nhớ (--)
24. (--) đến bóng hình
25. (--) của một chàng trai.[]
Đoàn Tất Linh: Cánh chim bằng tưởng đâu chưa mỏi, còn thừa sức vượt ngàn dặm gió, nhưng khi một lần ghé bến Sa Giang lòng bỗng dưng ngại trời cao bể rộng thèm được dừng chân mà quên chuyện sông .....
[Vọng Cổ 1, 2]
..... hồ. Chân lãng du đã mòn bước phiêu bồng,
cánh chim trời vụt chán vùng cao rộng mà mơ về một tổ ấm đơn sơ.
Giai nhân ơi ! Nàng là tiên nương hay hồ thủy mà chỉ một lần sơ ngộ đã khiến lòng ta hèn yếu. [SL]
Cả khung trời bao la thân thiết đã thu vào đôi mắt của nàng giai nhân trên hải đảo. []
Băng Tuyền: Hình bóng của chàng trai oai dũng cũng đã làm xao xuyến Băng Tuyền.
Đoàn Tất Linh: Nàng là Băng Tuyền.
Băng Tuyền: Phải.
Đoàn Tất Linh: Ta là Đoàn Tất Linh. Băng Tuyền dòng suối lạnh mà sao ta nghe như lòng đang ấm áp.
Băng Tuyền: Tất Linh, Bụi phong sương của chàng trai phiêu lãng đã làm cho gái hải đảo say đắm tâm hồn. Chỉ e cho nước suối trong không xóa được vết ngựa hồng .
Rồi đây nếu gió giang hồ vẫn thúc chân người lãng tử chỉ tội cho Băng Tuyền càng đông lạnh cô đơn. [SL]
Em tặng cho chàng ngọc bích - vật gia môn, một vật cần thiết để làm sính lễ,
ước mong rằng trong sương gió sẽ giúp cho chàng đỡ lạnh bước đơn côi. []
Đoàn Tất Linh: Xin cáo biệt.
Băng Tuyền: Hẹn ngày tái ngộ.
B. T. An Tiên: Cứu tôi với, ai cứu tôi với...
Quân cướp: Đã mù đui mà còn dữ... Hãy theo ta mau lên.
B. T. An Tiên: Ai cứu tôi với...
Đoàn Vũ Chân: Hãy buông cô gái kia ra. Tên kia, giữa thanh thiên bạch nhật sao lại dở trò vô lễ.
Quân cướp: Tên kia muốn chết. Hãy đỡ...
Đoàn Vũ Chân: Hứ ! Một phường chuột nhắt chỉ giỏi tài ăn hiếp đàn bà. Chỉ một đường gươm là đã bỏ chạy.
B. T. An Tiên: Ông ơi ! Tên cướp chạy rồi hả ông? Ông có sao không ông?
Đoàn Vũ Chân: Cảm ơn cô nương, ta không sao cả, còn nàng vẫn bình yên chứ.
B. T. An Tiên: Dạ, nhờ có ân nhân tiện nữ vẫn bình yên. Chỉ tiếc rằng tiện nữ không nhận diện được vóc dáng của ân nhân.
Đoàn Vũ Chân: Đó là bổn phận của kẻ cầm gươm. Cô nương lưu ý làm gì đến chuyện nhỏ mọn đó.
B. T. An Tiên: Nhưng em không bao giờ quên được, rồi đây đêm từng đêm An Tiên ngồi dưới trời sương biển lạnh, nghe gió trùng dương
[Nam Xuân]
1. rào rạt ở bên .... tai, nhớ đến một người đã mịt mờ cánh chim bay,
2. hằng vọng hướng trời xa, lòng chợt nhớ buồn thiết tha. __
Đoàn Vũ Chân: 3. Chúng ta tương hội mới một lần, tơ lưu luyến sao giăng nhiều,
4. dù vó ngựa vẫn chưa chồn, mà kỵ mã bỗng ngại đường xa. __
B. T. An Tiên: 5. Hào khách phong sương, em kính tặng dâng cho chàng
6. viên ngọc bích này - một tín vật của tình yêu. __
7. Dù cho cách xa biền biệt, chỉ xin chàng vài phút cho An Tiên.
Đoàn Vũ Chân: 8. Trên nẻo đường xa muôn dặm, Vũ Chân này vẫn tưởng nhớ giai nhân. __ []
B. T. An Tiên: Được một lời hơn ngàn vạn ngọc châu, em sẽ đợi đủ bốn mùa tuyết đổ.
Đoàn Vũ Chân: An Tiên, An Tiên hãy về chờ anh làm xong bổn phận.
B. T. An Tiên: Vâng, chào anh ... em đi đây.
Đoàn Vũ Chân: À! Tội nghiệp một cô gái mù yêu ta là một chàng trai gù xấu xí, nhưng ta lại mơ một ngôi báu cao sang.
Đoàn Tất Linh: Kìa ! Hoàng huynh.
Đoàn Vũ Chân: Ồ ! Hoàng đệ. Hoàng đệ, sao lần này em quá lâu mà chưa trở lại cung điện hả.
Đoàn Tất Linh: Hoàng huynh à, bước du hồ chưa mỏi, nhưng mà chắc em cũng sắp quay về, vì em đã gặp được một giai nhân.
Đoàn Vũ Chân: Một giai nhân. Ồ ! Hoàng đệ thật là lạ. Cứ mỗi lần ra đi là mỗi lần nghe Hoàng đệ nói có người yêu.
Đoàn Tất Linh: Hoàng huynh à,
[??? 15:00]
nhưng chuyến đi này đã khác xưa. Vì em yêu nhiều hơn trước, và em nguyện một lòng cùng nàng nên giai ngẫu.
Đoàn Vũ Chân: Anh mừng cho em gặp được tình yêu tha thiết, nhưng chớ có phụ người mà mang nhiều tội lỗi.
Đoàn Tất Linh: Hoàng huynh hãy yên tâm, em đã nhất định rồi. Dù cho dâu bể em chẳng đổi đời.
Đoàn Vũ Chân: Anh sẽ về tấu với Phụ vương để lo việc hôn nhân.
Đoàn Tất Linh: Khoan... Hoàng huynh chớ quá vội vàng, hôn lễ anh rồi tới phần em sau. []
Đoàn Vũ Chân: Vậy cũng được. Bây giờ anh nhờ Hoàng đệ thay anh mang lễ vật đến ra mắt triều đình Đảo Quốc xin cầu hôn với Nữ Chúa.
Đoàn Tất Linh: Sao Hoàng huynh không đi?
Đoàn Vũ Chân: Anh thô kịch xấu xí, anh không muốn người Đảo Quốc hiểu lầm dân Đại Lý không có người đẹp như em.
CẢNH 2:
Băng Tuyền: [ngâm] Cùng một vầng trăng ngự uyển thôi, mà sao tâm sự khác xa rồi, đêm xưa trăng mộng cài phương lạ, trăng của đêm này lạnh vở đôi.
Cao Quán Sơn: Bích Hoa Vương, Bích Hoa Vương ! Nàng là trăng sáng nghìn phương đổ về. Ta là loại cỏ quê, cỏ miền hoang dại đêm hè hắt hiu.[]
Băng Tuyền: Cao Đô đốc, tôi thấy ông mấy bận quay đi rồi trở vào ngự uyển.
Cao Quán Sơn: Tâu Nữ vương, thần ước mong mình trở thành một thân cây trong ngự uyển để suốt đời được kề cận Nữ vương. Và nếu phải chết đi thì thần nguyện được chết bên chân Nữ Chúa và khe khẽ gọi ba tiếng
[Phụng Hoàng]
1. “Bích Hoa .... Vương”... như những lời trối trăn sau cuối,
2. rồi quay về miền tăm tối. __ Cho vạn kỷ chia lìa một hương sắc đài trang,
3. muôn dặm trời man man chôn kín luôn một khối u tình,
4. mà thần trọn đời chôn giấu __ cho đến bao giờ vĩnh viễn phải xa nhau. []
Băng Tuyền: Đô đốc Cao Quán Sơn, tâm sự của Tướng quân làm cho ta xúc động, nhưng thuyền lòng ta chưa biết sẽ về đâu.
Cao Quán Sơn: Chưa biết sẽ về đâu. Ôi ! chỉ năm tiếng thật đơn sơ mà sao thần lại nghe như muôn ngàn trìu mến. Một trái tim khô tưởng đâu đã mỏi mòn tuyệt vọng, mà lời của Nữ vương đã là hơi thở hồi sinh cho máu bắt đầu dòng hy vọng không.....
[Vọng Cổ 4, 6]
.... cùng, như một lữ khách giữa trời khuya sương gió lạnh lùng,
gối mỏi chân chồn bỗng được thêm sinh lực khi gặp được rồi le lói ánh đèn xa, [SL]
chưa biết sẽ về đâu nghĩa là thuyền còn đang chọn bến, thần sẽ đem tấm chân tình kỳ hoa dị thảo
để mời gọi thuyền hãy dừng chân kề cận bến yêu thương cùng thủ thỉ chuyện sông hồ.[]
Tâu Nữ vương, con tằm chịu ép sát dấu mình trong chiếc kén là chỉ chờ mong dịp hoá thân, tâm sự thầm cũng xin được bộc bạch một lần. [8]
Băng Tuyền: Đừng, thôi hãy dừng lại đó, càng nói trọn lời là càng đau xót. Đô đốc Quán Sơn ơi, xin cắn chặt răng nén ngọn triều tâm sự,
chưa phải lúc người nên nói trọn lời, chuyện tình yêu không là lời van xin cầu gọi, mà tiếng yêu đương hãy dành cho con tim phán quyết ban truyền. [SL]
Trời ơi ! Đô đốc đã nhìn ta nhưng ta đang theo dõi một bóng chim xa lạ và đang mơ ước một ngày nắng ấm ta sẽ cùng chắp mộng đôi đầu yên ngủ giữa nôi thơm. []
Thôi, đô đốc hãy trở về, ta vào cung yên nghỉ.
Cao Quán Sơn: Xin bái biệt Nữ vương.
Trấn An Hầu: Muôn tâu Nữ vương. Sứ thần Đại Lý muốn xin vào ra mắt.
Băng Tuyền: Trấn An Hầu ! Hãy mời họ vào.
Trấn An Hầu: Tâu vâng.
Đoàn Tất Linh: Dạ, hạ thần là sứ thần của Đại Lý xin kính dâng lên Nữ Vương lời chúc thọ khang an, và
[Xuân Tình Lớp 1]
1. xin thưa cùng nữ chúa .... thần vâng lệnh của Hoàng Đế bản triều,
2. mang lễ vật từ miền lục địa xa xôi, __ kính dâng lên quý quốc với cả thâm tình,
3. trước là nối tình bang giao của 2 miền cách biệt.
Băng Tuyền: Và sau nữa là việc hôn nhân của Thái tử họ Đoàn.
4. Việc bang giao ta rất vui vẻ bằng lòng, __ còn việc hôn lễ là do nơi quyết định của triều trung.
Trấn An Hầu: 5. Việc hôn nhân kia muốn cho thành tựu phải theo quy luật của Đảo Quốc ấn định rõ ràng,
6. phải có viên ngọc bích đã mất từ lâu rồi. __ Đó là điều kiện tiên quyết của Đảo Quốc này đây. []
Băng Tuyền: Sao, sứ thần Đại Lý - ngài có ngọc bích để làm sính lễ hay không?
Đoàn Tất Linh: Muôn tâu....
Băng Tuyền: Sao?
Đoàn Tất Linh: Dạ, Muôn tâu. Sính lễ này không có viên ngọc bích nhưng thần
[Ngựa Ô Nam]
1. trộm nghĩ việc hôn …. nhân __ chỉ cần có sự yêu thương,
2. (--) còn viên ngọc kia dầu cho quý giá vô song
3. cũng chỉ là vật ngoại thân. __
Trấn An Hầu: Nhưng đó là quyết định của Tiên hoàng lưu lại
4. mà chúng tôi có bổn phận phải thi hành và không thể trái lời. __
Băng Tuyền: 5. Nếu sứ thần có ngọc thì đưa ra, còn không thì đành thôi. __
Đoàn Tất Linh: 6. Thật ra tôi cũng có ngọc này nhưng là một kỷ vật ân tình. __
Thôi cũng đành dâng nạp cho trọn cuộc hôn nhân. __ []
Thần xin dâng ngọc bích.
Trấn An Hầu: Đúng là viên ngọc bích - di vật của Đào Châu đảo. Cuộc hôn nhân của Nữ vương và Đoàn thái tử đã tựu thành theo quyết định của Tiên vương.
Băng Tuyền: Vậy Trấn An Hầu hãy lui về truyền cho nghi lễ quan lo cử hành hôn lễ. Còn sứ thần Đại Lý hãy ở lại đây để cùng ta ngồi thuyền độc mộc, rồi ngắm hoa tình yêu đang nở trên hồ, làm bẻn lẻn một vùng trời êm dịu.
Đoàn Tất Linh: Tâu Nữ vương, kẻ hạ thần cam thất lễ và xin phép Nữ vương cho thần hạ đây
[Xang Xừ Líu]
1. được quay .... về
2. để trình tấu việc hôn nhân,
3. mà thần hạ
4. đã mang theo
5. niềm hy vọng kẻ đợi chờ.
Băng Tuyền: 6. Việc hôn nhân kia
7. kể như đã thành tựu,
8. thì còn gì đâu mà ái ngại.
9. Nè, hãy đến gần
10. đây mà nghe
11. xao xuyến cả tim này.
Đoàn Tất Linh: 12. Dạ... dạ... kẻ hạ thần
13. xin Nữ vương
14. vui lòng tha thứ.
15. Việc hôn lễ hôm nay là
16. của Đoàn Thái tử,
17. tôi chỉ là kẻ sứ thần
18. đến đây để dâng sính lễ.
Băng Tuyền: 19. Thôi, thôi
20. đừng nói nữa người ơi.
21. Ôi một hiểu lầm đắng cay.[]
Đoàn Tất Linh: Hiểu lầm, mà hiểu lầm điều gì, thưa Nữ vương.
Băng Tuyền: Sứ thần hãy ngước nhìn ta rồi sẽ rõ.
Đoàn Tất Linh: Trời ! Trời ơi, Băng Tuyền là Bích Hoa Vương, là Nữ Chúa Đào Châu đảo.
Băng Tuyền: Phải ! Đoàn Tất Linh ơi, hãy đến đây nhìn em lần cuối để rồi em sẽ lên kiệu cưới đêm nay. Đến đây, hãy đến đây.
Đoàn Tất Linh: Dạ không, không... Xin Nữ vương hãy để cho kẻ hạ thần được giữ tròn tôn ty nghi lễ cho hạnh phúc hôn nhân của Nữ Chúa và Hoàng huynh tôi được đẹp đẽ vuông
[Vọng Cổ 1, 2]
....tròn. Dù cho trái tim tôi có rạn vỡ trăm đường,
thì tôi cũng giữ yên niềm câm lặng, dù phải ra đi tận chốn mù xa. [SL]
Xin lệnh bà hãy thứ tha và xem kỷ niệm xưa như là giấc mộng qua rồi, để cho tôi làm tròn bổn phận kẻ làm em, đối với tình cảm thiêng liêng của một người anh xấu số. []
Băng Tuyền: Đoàn Tất Linh ! Sao anh không là người của hôm xưa gặp gỡ mà anh đến đây với trách nhiệm của một sứ giả cầu hôn.
Đoàn Tất Linh: Phải, tôi sang đây với nhiệm vụ một sứ thần để bắt nhịp cầu hôn nhân giữa Hoàng huynh tôi và Nữ Chúa, mà tôi không ngờ là chính nơi tôi đã tự phá vỡ mối duyên mình. Nhưng thôi lệnh bà ơi, định mệnh đã sẵn dành, thì tôi van lệnh bà đừng vì một chút duyên gặp gỡ mà phải làm cho vụn vỡ mối tình anh. [SL]
Rồi đây, tôi sẽ giã biệt lệnh bà để làm cánh chim trời rời xa hải đảo. Nếu một mai tôi đã chết rồi trong giông bão, thì kể như tôi làm tròn bổn phận một người em. []
Thôi, xin giã biệt.
Quân sĩ: Tâu Nữ vương, Đoàn Thái tử đã đến.
Đoàn Vũ Chân: Kính chào Nữ vương.
Băng Tuyền: Trời ơi ! Chồng của Bích Hoa Vương đây sao?
Đoàn Vũ Chân: Có lẽ Nữ vương đã hối hận vì đã trót nhận hôn lễ của tôi. Vâng, tôi biết thân phận của tôi chỉ là một loài ác quỷ đang đội lốt người đau khổ.
Băng Tuyền: Còn biết phải nói gì đây, khi tiếng sấm nổ vang đã làm cho giấc mộng thủy tinh phải tan tành vỡ vụn, ngậm ngùi nhặt từng mảnh vỡ đau thương mà nghe như hồn chết lịm tự bao
[Vọng Cổ 5, 6]
... giờ. Ai khiến xuôi chi ngày tương hội không ngờ,
những tưởng cành cô liêu sẽ sống trọn đời an phận, nếu không có một buổi chiều rực rỡ ngát hương thơ, một cánh chim xa [SL] lạ từ đâu về dừng cánh, gió bụi giang hồ nồng ấm một vùng sương, chim đã bay đi vì sầu héo đau thương mà dấu chân xưa vẫn còn làm cây oằn oại chuyện thương sầu. []
Đoàn Vũ Chân: Tôi cũng tự biết đời mình vô duyên bạc số nên cũng không dám mong đòi hỏi gì với Nữ vương.
Trấn An Hầu: Thần cúi xin Nữ vương tuân lời di chúc của Tiên vương, vã lại việc hôn nhân đã trình báo khắp triều thần.
Băng Tuyền: Vâng, ta sẽ giữ tròn lời hôn ước để làm vui dạ Tiên vương cùng triều thần văn võ và vẹn gìn tín nghĩa với thần dân. Trời ơi ! Tại sao ta lại là một Nữ vương mà không là một người con gái tầm thường để được trọn quyền yêu, quyền sống để phải chịu nhiều ràng buộc trong nghi thức vương gia cho tàn lịm cuộc đời. [SL]
Thôi được rồi, ta vâng lệnh triều thần văn võ. Trấn An Hầu, ngươi sắp xếp chuyện hôn nhân. Ta sẽ theo ai về xứ lạ mà lòng không hề có chút yêu thương, bằng một thi hài được liệm bằng một cổ xe hoa. []
Trấn An Hầu: Thần xin tuân lệnh. Nghi lễ quan hãy chuẩn bị sẵn sàng để đưa Nữ vương cùng Đoàn Thái tử đến lăng miếu để tế lạy Tiên vương.
CẢNH 3:
Đoàn Tất Linh: Đêm nay trăng cô đơn vàng võ lạnh, ta nghe lòng mình còn lạnh hơn trăng. Máu đau thương dồn dập cả châu thân, hồn khắc khoải và tâm tư chết dở
[Lý Con Sáo]
1. trong ... khói sương.
2. Lưu lạc giang hồ lênh đênh,
3. sóng biển gào đêm đêm
4. lạnh nỗi niềm đau thương,
5. nhưng đôi ngã biệt ly sầu
6. phải quên đi chuyện ban đầu.
B.T.An Tiên: 7. Chuyện ban đầu làm sao lãng quên,
8. như tiếng ca vẵng đưa nghìn đêm.
9. Người hỡi người niềm đau thiết tha,
10. em quyết theo đến phương trời xa.[]
Đoàn Tất Linh: Không, sao nàng lại theo ta. Mà ta, ta cũng không thể nào ở lại để hai tâm hồn cùng đau khổ gặp nhau, dựng lên một tấn tuồng phản bội.
B.T.An Tiên: Người ơi, sao lại bảo là phản bội, khi dù chỉ một lần gặp gỡ mà em đã coi như ngàn năm tương hội, sao lại không thể cùng lặn lội tìm nhau về tận cuối chân ....
[Vọng Cổ 1, 2]
.... trời, ngọc quý đã trao tay em kể như là trao gởi trọn đời.
Người ơi, đời đã trót sinh làm thân con gái sống trọn đời trong tăm tối âm u,[SL]
nhưng lòng vẫn sáng khi ân cần trao gởi, xin ai đừng hất hủi phận hoa hèn không dám cùng ai tranh cảnh đua chen. Sống cũng xin được trọn nguyền cùng ai vẹn gìn câu chung thủy.[]
Đoàn Tất Linh: Nàng, nàng nói gì mà ta không hiểu được.
B.T.An Tiên: Nói vậy người không phải là Vũ Chân sao?
Đoàn Tất Linh: Không, ta là Tất Linh. Còn nàng, nàng là ai ... hả?
B.T.An Tiên: Tôi là kẻ mà cuộc đời cũng mù như đôi mắt, trơ trọi bơ vơ buồn phiền như sỏi đá, ôm đàn nhỏ lang thang tìm lại một hình bóng thiên đường, một tương ngộ phù du mà ngày thương nhớ lại vô cùng.
Chàng có đôi mắt sáng như tinh đẩu, dáng kiêu hùng ngạo nghễ như thiên tướng uy nghi. [SL]
Đoàn Tất Linh: Làm sao nàng nhìn rõ được, khi nàng đã mù đôi mắt.
B.T.An Tiên: Nhưng mắt tâm hồn rực sáng hơn sao, một lời đã hứa kể đã trọn đời trao gởi. Tôi nguyện tìm chàng dù góc biển chân mây.[]
Đoàn Tất Linh: Có người đến đây, sát khí đằng đằng, phiền cô nương tạm lánh đây ngay để cho tôi dễ bề ứng phó.
B.T.An Tiên: Vâng, tôi đi đây.
Đoàn Tất Linh: À.
Cao Quán Sơn: Các ngươi hãy chờ ta giết xong tên Thái tử lưng gù rồi xông vào cướp cô gái trên kiệu mang đi. Thôi, chuẩn bị.
Đoàn Tất Linh: Đừng chuẩn bị Cao Đô đốc.
Cao Quán Sơn: Ơ kìa !
Đoàn Tất Linh: Ta không ngờ với quyền uy Đô đốc mà Cao Quán Sơn lại dở trò cướp chợ giựt đường.
Cao Quán Sơn: Bất cần trò gì miễn ta cứu thoát Nữ vương đang bị chết dần mòn bên cạnh tên Thái tử gù lưng.
Đoàn Tất Linh: Xấc láo ! Ta cấm nhà ngươi xúc phạm đến Hoàng huynh ta.
Cao Quán Sơn: Rồi ngươi sẽ làm gì ta.
Đoàn Tất Linh: Lưỡi gươm này sẽ thay lời giáo huấn để dạy ngươi bài học đó.
...
Cao Quán Sơn: Á !
Pháo nổ...
Đoàn Tất Linh: Ngươi hãy dậy đi... pháo cưới đã bắt đầu nổ rộn phía hoàng cung.
Cao Quán Sơn: Đoàn Tất Linh hãy đỡ...
Đoàn Tất Linh: Á !
Anh Kiều: Khoan ! Hãy dừng tay lại tuổi trẻ hung hăng bạo ác đừng đền đáp ơn sâu bằng lưỡi dao
[Xàng Xê]
1. oan nghiệt đê … hèn.
Cao Quán Sơn: Tiểu thơ muốn gì?
Anh Kiều: Tôi muốn khuyên ông đừng vội trả ơn bằng hành vi tội lỗi.
2. Kẻ đã thứ tha ông trong một cuộc so gươm mà ông lãnh phần bại trận, thì ông nỡ lòng nào lại đi đâm lén sau lưng.[]
Cao Quán Sơn: Thì đánh trước mặt không thắng thì phải đánh lén chứ sao.
Thôi... tôi về... tiểu thơ ở mà tha cho nó đi.
Anh Kiều: Kìa ! Đoàn Hoàng đệ , trời ơi ! máu ra nhiều quá để em băng bó vết thương.
Đoàn Tất Linh: Tiểu thơ, tiểu thơ ơi ! Bây giờ là canh mấy mà sương đêm càng thêm xuống lạnh.
Anh Kiều: Bây giờ đã hơn nửa đêm.
Đoàn Tất Linh: Hả, đã hơn nửa đêm rồi. Có lẽ giờ này nơi hoàng cung người ta đang chuẩn bị cử hành hôn lễ.
......
[Nam Ai]
1. Trời ơi ! Tiếng trống tân … hôn như dồn dập phía khung vàng
2. và lòng buồn mênh mang __ trong giấc mộng kinh hoàng, __
3. đường vạn ngã thương đau, rồi đây ta biết sẽ về đâu.
4. Trăng ơi ! trăng đổ lệ canh trường, __ hay trăng sầu cô đơn. __
Anh Kiều: 5. Đoàn hoàng đệ ơi ! đừng nức nở đau buồn cho lòng này thêm thống khổ thê lương,
6. đời rẽ hướng chia đường, __ sao lòng em cứ vấn vương. __
Đoàn Tất Linh: 7. Trời ơi ! Máu tim tôi đang nhỏ giọt và hồn tôi tan lạnh tự bao giờ.
8. Trăng ơi ! trăng đổ lệ mơ hồ __ để buồn tận thiên thu. __ []
Băng Tuyền: Tất Linh anh ! Trời ơi, tại sao thân thể đẫm đầy máu đỏ.
Anh Kiều: Không, Nữ vương đừng chạm vào Đoàn hoàng đệ.
Băng Tuyền: Nàng lấy quyền gì để cản ngăn ta?
Anh Kiều: Quyền của kẻ bàng quang thay mặt đạo lý, địa vị chị dâu em chồng không được phép loạn luân.
Băng Tuyền: Đừng hổn láo ! Giờ đây ta lấy quyền Nữ Chúa bắt buộc nàng rời khỏi đây ngay.
Anh Kiều: Vâng ! Tôi đi đây. Nhưng đây là tôi tôn trọng sự riêng tư của kẻ khác, chứ không phải sợ uy quyền của bà đâu.
Đoàn Tất Linh: Hoàng tẩu, sao Hoàng tẩu lại đến đây giữa lúc hoàng cung đang cử hành hôn lễ.
Băng Tuyền: Vì em không thể tiếp tục phản bội lòng em, vì em không thể xa lìa anh được nữa.
Đoàn Tất Linh: Và tôi, tôi không thể phản bội lại Hoàng huynh tôi, tôi không thể chà đạp lên luân thường đạo lý. Vĩnh biệt bà, xin vĩnh biệt.
Băng Tuyền: Khoan, Tất Linh ơi ! Hãy chờ nghe em nói
[Ngựa Ô Nam]
1. tiếng chia .... ly __ của một tâm hồn khổ đau,
2. (--) dù cho đôi ngã có xa nhau,
3. hãy cho em nói một vài câu, __ rồi muôn dặm trời xa cách biệt,
4. em sẽ chọn lấy cho mình một cuộc sống chẳng ân tình. __
Đoàn Tất Linh: 5. Xin Hoàng tẩu đừng tiếc nuối thở than cho mối tình dở dang, __
6. tôi không thể xúc phạm đến một người mà tôi kính mến trọn đời. __
Băng Tuyền: 7. Nhưng em nghe lòng em đứt đoạn.
Đoàn Tất Linh: Rồi Hoàng tẩu sẽ an vui. __ []
Băng Tuyền: Em xin được săn sóc vết thương anh lần sau cuối, để rồi đây mãi mãi sẽ xa nhau.
Đoàn Tất Linh: Thưa Hoàng tẩu.
Băng Tuyền: Em không muốn có một mảnh vải áo đàn bà buộc trên thân thể của anh, nó phải là mảnh vải của em và phải do em buộc lấy.
Trấn An Hầu: Đó, Hoàng tử thấy chưa. Tôi nói thằng em này là thằng em trời đánh mà.
Đoàn Vũ Chân: Trời ! Hoàng đệ
Đoàn Tất Linh: Hoàng huynh
Băng Tuyền: Vũ Chân Thái tử.
Đoàn Vũ Chân: Trời ơi ! Ta đang thẳng tay gươm để toan xuống tay giết vợ giết em đang dở trò phản bội, nhưng ta nhìn lại đôi lứa xứng đôi mà ta nghe sao như rạn vỡ trong ....
[Vọng Cổ 5]
.... lòng, còn giai ngẫu nào hơn thuyền quyên sánh cùng trang tài tuấn anh hùng,
còn ta thì dáng dấp bất thành nhân dạng xấu xí vụng về lại còn rụt cổ gù lưng, [SL]
thôi thì Hoàng đệ hãy cùng Nữ vương vui xây đắp tổ uyên ương. Anh từ tạ ra đi mang theo vài giọt lệ. Tất Linh ơi, hãy cứ vui tiếp phần hôn lễ mà rượu men say còn dang dở lưng chừng.[]
Đoàn Tất Linh: Hoàng huynh.
Đoàn Vũ Chân: Hoàng đệ.
Băng Tuyền: Tất Linh... Chàng...
Bạch Quỹ: Ha... ha... ha...
Trấn An Hầu: Kính chào Đại vương.
Bạch Quỹ: Chào Trấn An Hầu !
Sao, mọi việc như thế nào?
Trấn An Hầu: Thưa Đại vương, mọi việc đã chu toàn. Đoàn Tất Linh mang vết thương trầm trọng đang hấp hối trên giường bệnh, Nữ Chúa Băng Tuyền và tên Thái tử lưng gù ngày đêm ủ rủ như hai kẻ mắc bệnh tương tư.
Bạch Quỹ: Tốt lắm ! Còn tên Đô đốc Cao Quán Sơn.
Trấn An Hầu: Ồ, gả ấy vì thất tình Nữ Chúa nên uống rượu ngày đêm ngủ đình ngủ quán.
Bạch Quỹ: Ồ... ha... ha... Vậy thì mật lệnh đêm nay.
Trấn An Hầu: [Mẫu Tầm Tử]
1. Tôi sẽ cho mở cửa thành tây,
2. sau khi quân đốt lửa hiệu ở nội thành.
Bạch Quỹ: 3. Ta sẽ đem quân vào cung cấm.
4. Còn tôi lãnh phần hành thích Đoàn Tất Linh.
Bạch Quỹ: Mọi việc sẽ êm đẹp như trở bàn tay.
Trấn An Hầu: 5. Sau khi Đại vương chiếm lại đảo Đào Châu
6. và ngai vàng đoạt lại về Đại vương.
Bạch Quỹ: 7. Hãy yên tâm đừng lo hỡi Trấn An Hầu,
8. ngôi Tể tướng đương triều sẽ dành sẵn cho đường oai.
Trấn An Hầu: Xin vạn tạ Đại vương.
Bạch Quỹ: Thôi ta đi.
Trấn An Hầu: Tâu vâng. Hí... hí...
Mộc Anh Kiều: Cha.
Trấn An Hầu: Việc gì ?
Mộc Anh Kiều: Cha ơi ! Sao cha lại nỡ quên ân vua lộc nước, dòng họ ta đã trải hai triều trung liệt. Nay vì một chút hư vinh mà cha lại đem phá cho vỡ vụn tan
[Vọng Cổ 4, 6]
… tành. Công nghiệp ông cha sao cha đem hủy hoại cho đành.
Con van cha hãy quay về lẽ phải để làm tròn một trách nhiệm thiêng liêng. [SL]
Cha ơi, ham chi thẩm quyền tể tướng mà phải bán đi sự trung kiên của một giống dòng đã mấy triều oanh liệt mà hôm nay phải vỡ tan trong một phút vội vàng.[]
Trấn An Hầu: Thôi, con làm sao biết được những mưu định thâm sâu mà cha đã toan tính từ lâu lắm, nếu mà việc thành tựu thì con sẽ là Nữ Chúa của đảo Đào Châu.
Mộc Anh Kiều: Vâng, con biết... con biết cha thương con vô bờ bến, nhưng cha ơi có nghĩa gì một chiếc ghế Nữ vương. Cuộc đời này chỉ cần có tình thương là đủ dựng một thiên đường nho nhỏ. Con đã trưởng thành trong vàng son nhung lụa, nhưng hạnh phúc kia còn xa khỏi tầm tay. Vậy cha hãy thương con cho trọn và ban cho con một ân huệ sau cùng. [SL]
Đường nào chọn một đường thôi, làm quan trung liệt, làm người hiếu nhân. Hiếu trung mà giữ vuông tròn ngàn năm sách sử vẫn còn ghi tên. []
Trấn An Hầu: Chà ! Đời đảo ngược, con mà lại dạy cha nữa chứ.
Mộc Anh Kiều: Cha... Cha...
CẢNH 4:
Đoàn Tất Linh: Không... Hoàng huynh... Hoàng huynh hãy cùng Nữ Chúa trở lại cung son để tiếp tục cuộc hôn nhân còn đang bỏ dở.
Băng Tuyền: Trời ơi ! Chàng vẫn còn đang mê sảng. Hãy ngủ đi anh cho trọn giấc thiên đường.
NHẠC:
Ru lời ru ai yên giấc sầu. Ru lời ru cho nát trái tim ai. Xin hãy ngủ yên giấc ngủ chẳng thương đau sầu ngăn cách chẳng vương lòng ai. Xin ngủ yên giấc không vướng buồn, bao sầu đau thương xin để riêng em, em ru lời ru nước mắt hát ru cho người yên giấc, hãy ngủ yên giấc sầu. Em ru lời ru nước mắt hát ru cho người yên giấc, hãy ngủ yên giấc sầu.
Đoàn Vũ Chân: Hiền muội ! Hiền muội ơi ! Tiếng hát ru của hiền muội sao buồn như nước mắt. Tất Linh, Tất Linh ơi ! Hãy uống giọng thơm ngọt này.
Băng Tuyền: Hoàng huynh ơi, biết phải nói gì đây khi đời đã đưa chúng ta bước vào ngả ba đường định mệnh, ngơ ngẫn nhìn nhau mà nghe như nghèn nghẹn nỗi đau ....
[Vọng Cổ 2, 3]
... phiền. Khắc khoải chờ mong từng hơi thở phù du trong tiếng trống canh trường.
Kẻ đợi chờ tưởng chừng như tiếng tim mình đập mạnh, và bồi hồi xúc động theo nhịp thở thời gian [SL]
Trăng lên cao như sắp hầu tàn, mà người yêu vẫn còn nồng say trong giấc điệp, mặc cho quanh mình thê thiết nỗi chờ mong. []
Đoàn Tất Linh: Không... Em không bằng lòng. Hoàng huynh và Hoàng tẩu hãy đi... đi đi... hãy tiếp tục đoạn đường tình đang bỏ dở.
Băng Tuyền: Tất Linh ! Tất Linh anh ...
Hiền muội ơi ! Đó chỉ là lời nói trong mơ nhưng với tất cả chân tình tha thiết của một đứa em trọn vẹn thương anh. Và chói lọi hơn vầng dương rực sáng.
Đoàn Vũ Chân: Hoàng đệ ơi ! Hãy tỉnh dậy mà nghe anh nói những lời nói đau buồn nhất của lòng anh. Dù cho anh đây trọn đời cô độc, cũng vui mừng nhìn hạnh phúc của duyên em. [SL]
Còn nếu em quyết lìa xa anh mãi mãi thì anh cũng theo em về thế giới bên kia, để cho Đệ - Huynh không cách trở và không có sức mạnh nào chia rẽ đôi ngã đôi đường. []
....... tiếng quân la
Mộc Anh Kiều: Nữ vương, Nữ vương... Quân Bạch Quỷ từ bốn phía tràn vào như thác lũ. Thần cam bại binh và sắp trút hơi tàn.
Băng Tuyền: Trời ! Đô đốc Quán Sơn.
Cao Quán Sơn: Nữ Chúa ơi ! Trong những ngày cô đơn, thần chỉ mong được chết như một loài chim nhỏ và được gục đầu dưới chân Nữ Chúa để lắng nghe từng dòng lệ chia ly nức nở biệt đôi
[Vọng Cổ 4]
... đường, như một dòng sông vội vã chảy xa nguồn,
mỗi một phút giây xa dần Nữ Chúa là một nỗi niềm đau xót ở tâm tư. [SL]
Nữ Chúa ơi, đó là niềm tâm sự thiết tha của một võ tướng trọn đời oanh liệt và quyết mang trọn tình yêu vào cõi chết như núi rừng xanh tiễn biệt bóng chim ngàn. []
Băng Tuyền: Cao Đô đốc... Ngài muốn nói...
Cao Quán Sơn: Tôi yêu .... Nữ vương trọn đời...
Băng Tuyền: Cao Đô đốc.
.....
Băng Tuyền: Quân !
Hãy đem xác Đô đốc vào lo an táng.
Mộc Anh Kiều: Tâu Nữ vương ! Quân giặc đã tràn vào cung điện, xin Nữ vương hãy cấp tốc ra binh.
Băng Tuyền: Phải ! Ta phải ra binh. Hoàng huynh, xin Hoàng huynh hãy ở lại săn sóc dùm Tất Linh.
Đoàn Vũ Chân: Xin Nữ Chúa hãy cho tôi được tiếp tay dẹp loạn.
Băng Tuyền: Nhưng...
Mộc Anh Kiều: Tôi xin thay thế Hoàng tử và Nữ vương mà săn sóc cho Đoàn hoàng đệ.
Băng Tuyền: Vậy cũng được, Mộc tiểu thơ hãy thay ta săn sóc cho chàng. Thôi... ta đi.
Mộc Anh Kiều: Đoàn hoàng đệ, hãy đưa chiếc áo choàng của chàng cho em mặc và hãy rời khỏi đây ngay.
Trấn An Hầu: Tất Linh... mi phải chết.
Mộc Anh Kiều: Á ! Cha ! Cha đã giết con rồi.
Trấn An Hầu: Anh Kiều ! Sao con lại mặc áo này.
Mộc Anh Kiều: Cha ! Cha ơi con đã nguyện chết
[Nam Ai ??? ]
1. thay thế Tất … Linh cho cha trọn mộng điên cuồng
2. mà con cũng vẹn tình chung. (-hò-)
Trấn An Hầu: 3. Trời ơi ! Cha đã giết con, đau đớn nào hơn nhìn con thơ
4. máu nhuộm thân hình.
Đoàn Tất Linh: Anh Kiều ơi ! Em đã chịu chết thay anh.
5. Lệ thảm tuôn dòng tình em rộng như là đại dương. []
Mộc Anh Kiều: Tất Linh ! Anh... anh hãy ôm em cho thật chặt để cho em được vui mà chết trong tay anh.
Đoàn Tất Linh: Anh Kiều ... em...
Trấn An Hầu: Anh Kiều ... con ...
Bạch Quỹ: Quân ! Hãy mang gã gù Đoàn Vũ Chân này ra cột cổ chân mỗi ngựa rồi đánh cho ngựa phi và xé nát thân thể nó ra.
B.T.An Tiên: Đoàn Vũ Chân ! Đoàn Vũ Chân đâu?
Đoàn Vũ Chân: Bạch Thủy An Tiên.
Bạch Quỹ: Bạch Thủy An Tiên - có phải nàng có viên ngọc màu xanh gói trong lá thư bằng máu.
B.T.An Tiên: Đúng vậy ! Ông là ai mà biết rõ nguồn gốc tôi vậy?
Bạch Quỹ: Bạch Thủy An Tiên ! Cha là cha ruột của con đây.
B.T.An Tiên: Hả.. ..
Bạch Quỹ: Hai mươi năm xa cách, giờ gặp con thì con đã mù đui.
B.T.An Tiên: Nhưng ông là ai?
Bạch Quỹ: Cha là kẻ đã gởi lại cho con viên ngọc quý và lá thư đẫm máu và dặn dò con giữ kỹ để tìm cha.
B.T.An Tiên: Trời ! Cha...
Bạch Quỹ: Con...
B.T.An Tiên: Cha...
Bạch Quỹ: Con ơi ! Nếu không có biến cuộc hai mươi năm về trước thì đời con đâu có vất vả thê lương. Nhưng thôi, cha đã chiếm được ngai vàng và từ đây con sẽ là Nữ Chúa.
B.T.An Tiên: Còn Đoàn Vũ Chân.
Bạch Quỹ: Nó là tên trọng tội phải bị phanh thây. Cận vệ quân !
Dạ...
B.T.An Tiên: Khoan ! Xin cha hãy bình tâm để cho con cạn phân đôi đường tỏ rõ, Con đã hai mươi năm dài đau khổ thì xin cha đừng để cho con thêm một lần nữa khóc duyên
[Vọng Cổ 1, 2]
… mình.
Bạch Quỹ: Nghĩa là con...
B.T.An Tiên: Con đã yêu với tất cả tim mình.
Vì lòng nguyện quyết cùng chàng xây mộng đẹp dù góc biển chân mây. [SL]
Hôm nay, vừa gặp lại người yêu cũ và cũng tìm lại được tình phụ tử thâm sâu. Lòng con như rộn rã niềm vui nhưng chỉ trong giây phút mong manh để tan tành mây khói.[]
Bạch Quỹ: Bạch Thủy An Tiên con, con có thể yêu được gả này à. Nó chỉ là một con thú có linh hồn, nó là hiện thân của xấu xa kinh tởm.
B.T.An Tiên: Không, cha...
Đoàn Vũ Chân: An Tiên ơi ! Nếu nàng không mù đôi mắt, nàng sẽ thấy ta là hiện thân một con quỷ xấu xa, một xác thân bị gạt bỏ bên lề cuộc sống, và một khối điêu linh còn đè nặng trên dáng vóc đê hèn. Ta là hiện thân của một kẻ mặt nám lưng gù, bị mọi người bỏ rơi ngoài vòng tình cảm như một cội đa già cô độc dưới trời sương. [SL]
Vậy xin nàng đừng nhớ nhớ thương thương mà uổng đi một thời hoa mộng. Nàng hãy quên ta như quên một loài chim lạ đã cất cánh bay rồi giữa khoảng mù sa.[]
Bạch Quỹ: Đúng ! Con hãy quên bỏ gả này đi, cha sẽ dựng cho con một lầu vàng hạnh phúc.
B.T.An Tiên: Con từ chối lầu vàng đó và con chỉ chọn Vũ Chân, mặc ai bảo chàng xấu xí gù lưng con vẫn thấy chàng uy nguy đẹp tựa thiên thần mà con đã trót đặt lên ngôi tối thượng.
Quân sĩ: Bẩm Đại vương ! Đoàn đạo quân đã bắt được Bích Hoa Vương nữ.
Bạch Quỹ: Ha... ha... ha... Đã bắt được người con gái của kẻ thù, hãy dẫn vào đây cho ta xẻ da lóc thịt.
Đoàn Tất Linh: Khoan !
Băng Tuyền: Kìa ! Tất Linh anh.
Đoàn Vũ Chân: Đoàn hoàng đệ.
Bạch Quỹ: À ! Tên trai trẻ đã có một lần gặp gỡ, ngươi đến đây để làm gì?
Đoàn Tất Linh: Tôi khuyên ông nên cởi bỏ hận thù, hầu xây dựng một thiên đàng trên hải đảo.
Bạch Quỹ: Hãy khuyên thanh gươm ta trước đã.
Đoàn Tất Linh: Mời ngài...
Trấn An Hầu: Khoan, tất cả hãy lặng yên để nghe tôi kể lại câu chuyện của hai mươi năm xưa đẫm máu, thì hôm nay đừng để cho máu phải đổ thêm mà cừu hận chất ngang
[Vọng Cổ 4, 6]
... trời. Nữ Chúa ơi ! Đây là câu chuyện đã qua rồi.
Hai mươi năm xưa Đào Châu đảo là của dòng họ Bạch, [SL]
nhưng Tiên vương đã mang quân từ lục địa đến chiếm đảo và mong chiếm một kho tàng. Đêm khủng khiếp làm nát tan nhà họ Bạch và đảo Đào Châu đã đổi chủ thay người. []
Băng Tuyền: Trời ơi ! Thì ra chúng ta là những người chiếm đoạt, gây hận cừu cho máu đổ tang thương.
Trấn An Hầu: Tâu vâng.
Băng Tuyền: Bạch Quỷ, Tiên vương tôi đã trót gây bao nhiêu lầm lỗi thì hôm nay tôi xin thế tội cho đấng sanh thành. Ông, ông hãy giết tôi đi mà rửa sạch oan cừu. Kia là ngai vàng ngôi báu, còn đây, đây là cung điện vẫn lộng lẫy nguy nga tôi xin [SL] ân cần giao trả lại để ông bước lên mà thống trị thần dân. Tôi chỉ có một điều tâm quyết là xin ông hãy giết tôi mà tha thứ cho mọi người. []
Bạch Quỹ: Ta dù là kẻ gánh mang cừu hận, nay cũng nghe lời ân nhân mà xóa bỏ hết những hận thù xưa.
Đoàn Tất Linh: Và kẻ này cũng xin vĩnh biệt lên đường.
Băng Tuyền: Tất Linh anh.
Đoàn Vũ Chân: Hoàng đệ... Hoàng đệ không được quyền bỏ rơi cô gái nhỏ Băng Tuyền.
Đoàn Tất Linh: Còn Hoàng huynh.
Đoàn Vũ Chân: Anh đã gặp được người yêu. Bạch Thủy An Tiên sẽ là người vợ yêu quý nhất của đời anh.
Đoàn Tất Linh: Chúng em xin giao trả lại Hoàng huynh và Hoàng tẩu hai viên ngọc bích.
Đoàn Vũ Chân: Thôi, xin tặng lại hai em đó. Vì việc chiếm kho tàng không cần thiết nữa.