ANH QUÊN ĐIỆU LÝ
Nhạc: Thái Hùng
Vọng cổ: Lâm Viên
NHẠC
Nam: Dù muốn dù không thì người cũng xa xa cuối phương trời
Không nói một lời dù một lời cay đắng từ ly
Nữ: Rồi người ra đi bỏ lại tôi tháng năm hiu quạnh
Thương nhớ đong đầy đơn lạnh nỗi niềm riêng
Điệu lý tình quê mà người nỡ quên quên mãi chưa về
Quên cả nguyện thề rằng một đời yêu chỉ mình tôi
Nam: Ngọt bùi xẻ đôi dù nắng mưa vẫn không vong phụ
Son sắc mặn nồng êm dịu tựa lời ru
VỌNG CỔ
Nữ: Người ơi, em nhìn vầng trăng – thì ánh trăng đơn lạnh, tựa cửa nhìn sông, khúc sông quê sao hiu quạnh… khôn cùng.
Đàn ai rao nghe phím lạc tơ chùng.
Nam: Hồn tương tư nên chẳng buồn so dây lại, lòng não nề nên tiếng hát đượm sầu thương (-)
(Chiêu quân 3 câu)
Nữ: Trong đêm trường, lòng sao tủi phận
Ai chán chường, làm ai lẻ bạn
Tình chưa cạn, mà người đã xa đi mãi không về….
Về vọng cổ 2 nhịp dứt câu 1
Bỏ lại câu thề với bạn tình thương nhớ….
(Dặm)
Ngày xưa anh đã hẹn hò, mặn nồng cho lắm bây giờ bỏ em
Lý mỹ trà đoạn sau
Nam: Đã nguyện thề, yêu chỉ một người, suốt đời son sắc
Biết đã sai lời hứa, cũng sao đành cam, mang tiếng vong tình phụ em….
Về vọng cổ 2 nhịp hò 16
Để bến sông xưa biền biệt một con đò. Gió lạnh liêu xiêu, sóng vỗ hắt hiu, người cũ mong chờ.
Nữ: Con đò ấy, bến sông xưa, người em nhỏ, chất phác, quê mùa, nên quên bỏ phải không anh?
Nam: Đi giữa dòng sông, con đò nhỏ mong manh, đi giữa dòng đời, lời hẹn thề vụn vỡ. Điệu lý chung tình, chỉ mình em nhớ rõ, dẫu phím lạc tơ chùng cung bậc đã chông chênh….
NHẠC
Nữ: Để rồi từng đêm gió lay ngọn tre
Mình tôi lắng nghe chứ lá rơi lá rơi sau hè
Tủi phận riêng mình thương con đò còn mãi bặt tăm
Nam: Bởi nhớ con đò thương câu hò điệu lý tình quê
Nữ: Ngày xưa ai nói thương tôi ai nói yêu tôi yêu mãi chỉ một người
Nam: Thương cả nụ cười thương dáng người chân chất hiền ngoan
Nữ: Thương mãi một người khác chi lời ong bướm gió trăng.
VỌNG CỔ
Nam: Anh đã ra đi xóa lời hẹn thề bỏ lòng chung thủy, chỉ còn nơi đây mong manh điệu lý – câu hát miền quê – câu hát… ân tình. Hình ảnh – thanh âm quen thuộc bên mình…
Nữ: Chốn xa xôi có khi nào anh chạnh nhớ, hãy tìm về thăm cảnh cũ tình xưa
Nam: Trầu thay nọc, cau trổ buồng chưa, mà góc vườn cũ mây buồn giăng phủ. Kẻ chờ mong âu sầu ủ rũ, khi người ra đi không tâm sự một lần.
Nữ: Phải chi anh nói lời sau cuối, cay đắng cũng đành chấp nhận một lần thôi…
Lý trăng soi đoạn cuối
Cũng còn hơn, lòng em không hiểu, xa cách vì đâu?
Là anh quên bỏ tình nhau,
Hay em nhuốm màu sương nắng đồng sâu?
Về vọng cổ
Nam: Đã hẹn sớt chia những ngọt bùi cay đắng, mà người ra đi đăng đẵng một phương trời.
Nữ: Anh quên câu hát xưa rồi, những lời ong bướm, thói đời trăng hoa
Nam: Mình em ở lại quê nhà, mưa nắng nhạt nhòa điệu lý tình quê….