CON ĐƯỜNG XƯA EM ĐI
Nhạc: Châu Kỳ
Vọng cổ: Loan Thảo
Nhạc:
Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề ngõ hồn dâng tái tê.
Anh làm thơ vu qui , khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi.
Những mùa trăng vu qui , vì mưa gió không về chiến trường anh bước đi.
Có nàng hoen đôi mi,ngóng theo đường vắng hoe, hỏi còn ai...cố...tri?
Vọng cổ:
1/- Con đường xưa em đi có ngàn hoa đua nở mộng ước ngày xanh rộn rã....trong...lòng.
Ánh nắng chiều soi má em hồng.
Anh đọc bài thơ ngày xuất giá cho khách qua đường dừng lại đứng nghe! Em thẹn thùa vói tay nghiêng nón lá, che mặt cúi đầu dấu nụ cười tươi. Lời thơ ngọt ngào như hoa nở trên môi, như rót mật vào lòng xuân nữ...
2/- Nhưng bài thơ đó chỉ là mơ ước vì anh đã đi vào cõi xa mờ.
Mưa gió từ đâu lũ lượt rũ nhau về? Cho hoa Xuân không còn đua nở nữa, cho lời thơ tắt nghẹn ở bờ môi. Để cho người con gái cô đơn với đôi mắt u buồn đẫm lệ. Dõi mắt nhìn đường xưa quạnh quẻ để mong tìm một hình bóng cố nhân...
Nhạc:
Anh ơi! Màu áo phong sương, mình ước huy hoàng , được bàn tay chính mình.
Dâng hoa, dâng hết ân tình . Tình đến bao giờ, hỏi đường xưa mà nhớ?
Con đường xưa em đi, thời gian có quên gì đá mòn kia vẫn ghi!
Ghi một đêm trăng thanh, quán bên đường vắng tanh. chỉ còn em...với...anh!
Vọng cổ:
5/- Anh ơi! Con đường xưa vẫn còn nguyên kỷ niệm...như những ngày xưa dưới nắng...hanh...vàng.
Nhưng chỉ mình em trong chiếc quán bên đường.
Xa cách nhau đã bao mùa mưa nắng, cát bụi dập vùi che lấp dấu chân anh. Anh đi rồi đường cũ vắng tanh. bông hoa dại cũng cúi đầu mong đợi. Phiến đá bên đường còn ghi dấu cũ, mà người xưa sao chẳng thấy quay về?
6/- Anh ơi! Nơi phương trời xa dịu vợi anh có nhớ về con đường cũ em đi?
Có ngâm lại bài thơ xuất giá vu qui, cho thương nhớ nặng lòng trai viễn xứ?
Nếu anh còn thương còn nhớ giây phút chạnh lòng xin trở về đây!
Cho chúng mình tay lại đan tay cho đường xưa sỏi đá cũng reo cười! (-)
Nhạc: Con đường xưa em đi, thời gian có quên gì đá mòn kia vẫn ghi!
Con đường xưa em đi (vô VC dứt câu) bây giờ hai đứa cùng vui tương phùng.