ĐÒ TINH LỠ CHUYẾN
Nhạc: Hoài Linh
Vọng cổ: Loan Thảo
Nhạc:
Nam: Anh đi lính em cũng vừa lên mười.
Anh về phép em thường sang nhà chơi.
Nữ: Em bá cổ đòi quà
Nam: Anh xin lỗi. Lỡ quên rồi xin khất nhé bé ơi.
Nữ: Trăng non tuyết trăng đến rằm cũng tròn
Nam: Em càng lớn trông càng xin đẹp hơn
Không bá cổ đòi quà anh cho nữa
Nữ: Má em hồng khi nhắc chuyện...ngày xưa.
Vọng cổ:
1) Nam: Anh kể em nghe chuyện mấy năm về trước....Em thường sang chơi mỗi lấn anh về phép, đôi mắt nhìn ngơ ngác chờ nghe anh kể chuyện sông...hồ. Rồi nũng nịu bá vai đòi anh phải cho quà. Đã nhiều lần anh quên quà cho bé, rồi bé giận hờn anh dỗ mãi cũng chưa nguôi.
Nữ: Ai biểu anh thất hứa với người ta, ai biểu anh mãi gọi người ta cô bé tí.
Nam: Rồi anh ra đi nối tiếp bước sông hồ. Khi về lại quên quà để cho em hờn dỗi......
2) Nữ: Trên bước lãng du trên đường sóng gió, anh mãi vui với đường xa cảnh lạ, đâu nhớ chi tới người em gái nhỏ chờ đợi anh ở chốn quê nhà...Nên mỗi lần về thăm là anh lại quên quà...
Nam: Rồi em lại hờn dỗi, anh lại dỗ dành năn nỉ. Ôi những kỷ niệm êm đềm thân ái biết bao nhiêu...
Nữ: Như trăng khuyết rồi đến lúc trăng tròn, thời gian qua mau em mỗi ngày một lớn. Không nũng nịu đòi quà anh cho nữa nhưng vẫn đợi chờ, không biết tại vì sao...
Nhạc:
Nam: Thế rồi con sáo sang sông. Thế rồi bé đi lấy chồng.
Nữ: Lời yêu, anh chưa kịp ngỏ.
Nam: Biết trách ai đây, rượu tình pha men cay.
Nữ: Duyên se lỡ em đã về với người.
Nam: Bên chồng mới quên dần bóng hình anh.
Vui bến mộng thuyền tình em nên chuyến.
Chốn giang đầu tôi lỡ...con đò duyên....
Vọng cổ:
5) Nữ: Anh vẫn đi xa em vẫn đợi chờ. Nhưng đã biết vì sao mình chờ đợi...Thời gian vội vã trôi anh vẫn chưa một lần trở lại. Chắc nơi chốn trời xa xứ lạ anh đã quên đi người em nhỏ mong...chờ. Từ giã thơ ngây, e ấp bước vào đời, em đã biết buồn mỗi chiều nhìn nắng rụng, biết đợi chờ và thương nhớ mênh mang.
Nam: Em lớn khôn rồi nên biết sợ cô đơn, sợ mất mùa xuân nên không còn chờ đợi nữa...
Nữ: Vâng lệnh mẹ cha em về bên người xa lạ, không từ giã được một câu vì anh vẫn chưa về...
6) Nam: Phiêu bạc bấy lâu nay mới trở lại quê nhà, quà của em đây, bé ơi đừng hờn dỗi nữa. Nhưng kìa, sân nhà em sao rộn ràng pháo đỏ, chen chúc bóng người, tiếng cười nói lao xao. Lòng bỗng nghe xúc động nôn nao, tìm người quen hỏi bé đâu sao chẳng thấy...
Nữ: Cô bé năm xưa đã giã từ thời thơ ấu, chiều hôm nay sẽ cất bước theo chồng.
Nam: Lòng bỗng nghe hoang vắng lạnh lùng. Lần đầu tiên anh đúng hẹn lại là ngày em trễ hẹn. Quà của em đây xin gửi thay quà cưới. Chúc em trọn đời hạnh phúc với người ta.