HÀ NỘI MUÀ VẮNG NHỮNG CƠN MƯA
Thơ: Bùi Thanh Tuấn
Nhạc: Trương Quý Hải
Vọng cổ: Châu Giang.
Nhạc
Nữ: Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa.
Nam: Cái rét đầu đông, khăn em bay hiu hiu gió lạnh.
Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp.
Nữ: Đường Cổ Ngư xưa… chầm chậm bước ta…về...
Vọng cổ
1) Nam: Anh đã về đây trên lối xưa thương nhớ. Hà Nội cuối thu lá vẫn rơi dài theo phố nhỏ, sao cơn gió đầu đông nghe lạnh buốt… vai… mình.
Anh thấy quanh đây như có mắt em nhìn.
Đôi mắt u hoài với nỗi buồn thăm thẳm, chắc vẫn còn hờn còn giận phải không em?(+)
Nữ: Em vẫn chờ hương hoa sữa mỗi đêm, nhưng người đi xa chưa trở lại một lần.
Nam: Để xác hoa tàn rơi rụng đầy sân, trắng cả không gian bàng hoàng nỗi nhớ…
Lý Hạ Thương
Nữ: Lưu bút em còn ghi, những ngày xưa ngọt ngào.
Chuyện tình ta thưở nao, biết bao mộng ước.
Nam: Từng ngày bên nhau, tóc mây bay dệt thêu vần điệu.
Nên ý thơ êm đềm, tháng năm nhớ không người ơi!
Vọng cổ
2) Nữ: Năm cửa ô, những con đường quen thuộc, màu thời gian não nuột một khung trời.
Cây rũ lưa thưa trên mặt nước ngậm ngùi.
Nam: Người ra đi mang theo vần thơ cũ, chiều tan trường hết đón thôi đưa.(+)
Nữ: Vắng anh rồi trời như đổ cơn mưa, sương giăng phủ khung trời buồn bã.
Nhìn những dòng người đi qua vội vã, cây bàng cô đơn trút lá đỏ cô đơn…
Nhạc
Nữ: Hà Nội mùa này chiều không buông nắng.
Phố vắng nghiêng cành cây khô, quán cóc liêu xiêu một câu thơ
Hồ Tây, Hồ Tây tím mờ…
Nam: Hà nội mùa này lòng bao nỗi nhớ.
Ta nhớ đêm nao lạnh đôi vai, hơi ấm em trao tuổi thơ ngây.
Dường như, dường như…còn…đây…
Vọng cổ
5) Nữ: Đọc bài thơ xưa em thấy mình như trẻ lại. Ôi một thưở thơ ngây một thời vụng dại, chuyện tình xưa xin giữ lấy… trong… đời.
Để nhớ để thương mỗi lúc bồi hồi.
Lý Chiều Chiều
Nam: Ngày mình, chung bước em nhìn anh, như thầm trao.
Ước mơ một đời con gái, thiết tha với bao nỗi niềm.
Nữ: Nhưng trái tim anh dành, trọn đời cho nghiệp thơ văn.
Bước chân lãng du không ngừng.
(Về vọng cổ 4 nhịp xề)
Em chỉ là nơi dừng chân trú ngụ, trong khoảnh khắc hồn thơ ấy dạt dào.(+)
Lý Trăng Soi
Nam: Anh… tìm em, trên lối quen kỷ niệm.
Giữ gìn cho anh, những câu thơ buồn,
Tâm hồn lang thang, theo gió mây phiêu bồng.
Nữ: Trời thu, chiều không buông nắng, phố vắng đìu hiu.
Vần thơ, năm cũ liêu xiêu. Gió Tây hồ líu ríu bờ vai.
(Về Vọng cổ):
6) Nam: Đường Cổ Ngư chỉ còn anh chậm bước, lòng quạnh hiu nhìn mặt nước dập dờn.(+)
Nữ: Rồi mùa xuân về trời sẽ đẹp hơn, cây thay lá dưới nắng về ấm áp.
Nam: Lòng của ai chắc rạng ngời hạnh phúc, mưa sẽ về Hà Nội nắng chiều buông.