HUYỀN TRÂN CÔNG CHÚA
Nhạc: Nhất Sinh
Lời cổ: NS Hồng Phượng
NHẠC
Chuyện kể rằng chuyện kể rằng xưa xa xưa..xưa..hơ…
Có nàng công chúa Người đẹp người, mười vẹn mười
Xuân tuổi xuân, xuân tuổi xuân nét ngà phơi phới
Nơi lầu son dáng ngọc yêu kiều Thương cha già
Thương đất Việt Từ biệt người yêu theo chồng.
Phấn son một phận nữ nhi, khóc sầu bi đắng cay vì đền nợ Ô Lý.
Nước non ngàn dặm ra đi, bóng ngựa phi bước người đi tuổi xuân thì ngàn năm khắc….ghi.
VỌNG CỔ
1. Dù muôn ngàn năm sau cũng không ai quên được câu chuyện kể về một nàng công chúa. Phơi phới tuổi xuân, sắc tài toàn vẹn vì đền nợ hai Châu phải hy sinh một kiếp… nhan hồng.
Dẹp bỏ tình riêng nàng cất bước theo chồng.
Nơi xứ người trãi qua bao thử thách, nàng chiếm được cảm tình thương mến của Hoàng Gia.
Với đức hạnh vẹn toàn tài sắc đoan trang, nàng được Quốc vương hết lòng yêu quý.
Giúp cho nước nhà mở rộng giang sơn, ghi dấu muôn đời Huyền Trân công chúa
ĐOẢN KHÚC (đầu)
Nơi quê nhà xa xăm, duyên Khắc Chung vẫn không mờ phai
Dù chưa nói câu hẹn thề, nhưng đôi lòng chung hòa nhịp thở.
Ngày xa rời nước non, tiễn đưa nhau dặm trường luyến thương.
2. Chiêm Quốc xa xăm lòng luôn nhớ về cố quốc, nhớ thương cha, nhớ cả nhân tình.
Khóc phận ly hương trơ trọi một mình.
Dẫu thân phận là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cũng không sao bằng làm công chúa nước Nam.
Nàng khát thèm một điệu múa quê hương, thèm nghe câu hát dân ca đậm hồn dân tộc.
Dẫu sống trong son vàng nhung lụa, vẫn tha thiết vọng hoài miền đất tổ quê cha
NHẠC
Tình để lại, ôi niềm riêng, đưa bước chân qua..hơ..
Xứ người xa lắc lòng vẫn hướng về kinh thành xưa
Thương nhớ ai, mắt lệ rơi thắm lời hẹn ước
Bao buồn thương nén chặt đáy lòng Xót xa này ai thấu tỏ, Thương Huyền Trân Công Chúa đời Trần.
Tiếng thơm để lại sử xanh, mãi về sau nước non này ngàn đời ghi nhớ. Hương Giang lững lờ dòng sông, biết tìm đâu bóng người xưa, cánh chim Hồng lạc về phương nào
VỌNG CỔ
5. Nỗi nhớ quê hương nỗi thương cha già chưa nhạt nhòa trong tâm khảm, thì nàng lại ôm lấy nỗi đau của người vợ trẻ khóc… tang…chồng…
Theo luật hoàng gia nàng phải bị hỏa thiêu trong ngọn lửa hồng.
Nhờ Trần Khắc Chung kịp thời giải cứu, đưa nàng trở về nước Đại Việt thân yêu.
Nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi nhớ thương, con trẻ ngây thơ còn ở lại nơi Chiêm Quốc.
Nàng chọn con đường quy y cửa Phật, là làm theo di mệnh của Phật Hoàng
(Ngâm) Nước mắt Huyền Trân khóc phận mình
Ðêm xuân mai đọng lệ trên cành.
Hững hờ nước bạc thù son phấn
Non yểu chồng ngu hổ ngọc lành.
Sính vật hai châu còn đất tốt,
Giai nhân một kiếp chịu oan tình
Oán hờn theo sóng trào dâng mãi
Xóm bến mưa dầm tối lạnh canh
6. Mấy câu thơ trên như những lời thương cảm, cho kiếp má hồng lận đận truân chuyên.
Đất nước hôm nay được mở mang bờ cõi, có một phần công lao của nàng công chúa nhà Trần.
Tiếng thơm của nàng mãi lưu lại sử xanh
Nước non này ngàn đời ghi nhớ
Dòng Hương Giang còn lững lờ soi bóng nước
In đậm dáng hình nàng công chúa Huyền Trân
Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng đã cho phép Kho tàng Vọng cổ Việt Nam sử dụng và công bố tác phẩm trên https://vongco.vn kể từ ngày 09/01/2021.
Tác phẩm của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng được xuất bản trên https://vongco.vn sẽ được hệ thống chủ động bảo vệ bản quyền nội dung số bởi DMCA. Do đó chúng tôi nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức làm ảnh hưởng đến nội dung và nguồn gốc tác phẩm. Vui lòng tôn trọng bản quyền tác phẩm, công sức và sự sáng tạo của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng và của Kho tàng Vọng cổ Việt Nam.