AI KẺ TRI ÂM
Hoàng Đức
NGÂM THƠ:
Thao thức canh tàn, ta với ta
Rèm thưa lặng ngắm ánh trăng tà
Nửa đời phiêu lãng chưa yên giấc
Nặng nợ đời, vay mượn tiếng ca…
LÝ TRĂNG SOI:
Đêm dần khuya, sương trắng giăng màn.
Chỉ còn lại ta với cây đàn,
Với lời ca theo tháng năm phai tàn.
Ôi đàn ơi! Đời ta nghệ sĩ sương gió ngàn nơi
Và giờ đây mái tóc đã pha sương
Chưa biết tìm đâu một tình thương.
Câu 1: Hơn nửa đời người sống kiếp tha hương với mỹ danh đời tặng cho là Nghệ sĩ Nhưng có mấy ai là người tri kỷ để cùng ta tâm sự giữa canh… tàn. Có còn chăng trầm bổng mấy cung đàn. Đàn với ta là tình tri kỷ, ta với đàn tợ nghĩa chi lan. Đã có mấy người hiểu được kiếp cầm ca, hay chỉ coi đó là kiếp tằm nợ dâu phải trả, thao thức đêm này là đã bao đêm, ta vẫn cô đơn bên đèn khuya đối bóng.
LỐI
Đời nghệ sĩ như cánh chim bạt gió,
Ăn quán, ngủ đình, điếm cỏ cầu sương.
Nay thị thành, mai đã tới biên cương
Đem tiếng hát, lời ca đền tri kỷ!
Câu 2:Ta đã mang lời ca tiếng hát, nhỏ máu con tim trao hết cho đời. Chỉ mong sao đời còn mãi nụ cười. Còn riêng ta, ta chẳng cần gì tất cả. Khi hậu trường đèn tắt, rèm buông. Ta tặng cho đời những câu hát yêu thương, ta trút cạn máu tim mình cho khán giả, hơn nửa đời người đã chồn chân, mỏi gối vẫn chưa tìm được ai kẻ tri âm.
LÝ GIAO DUYÊN :
Trót đã vương mang
Cuộc đời nghệ sĩ
Với tiếng hát, cung đàn
Với cay đắng phũ phàng!
Ơi hỡi Hò xự xang
Ơi hỡi cống xê phan
Ơi máu của con tim
Đã trót đem dâng hết cho đời
Sống đa tình, chết lại đơn côi
Có ai là tri kỷ của lòng tôi?
Câu 5: Đôi khi nhìn lại mình trong gương thoáng chút ngỡ ngàng khi mái đầu điểm bạc. Nhưng lòng ta vẫn còn muôn khúc hát bao lời ca chưa tặng hết cho… đời. Mà thời gian có dừng lại bao giờ. Hãy để cho tôi sống hết đời nghệ sĩ, cho con tằm trả hết nợ dâu xanh. Hãy ngưng đi bánh xe chuyển thời gian để tôi cống hiến hơi tàn cho khán giả, nhưng than ôi, thời gian hờ hững quá nên cứ vô tâm đè nặng đôi vai gầy.
Câu 6: Ta đã trót làm thân nghệ sĩ, nửa đời nặng với nghiệp cầm ca. Hãy xem khán giả là tri kỷ để đời mãi mãi sẽ đơm hoa. Ta muốn hóa thân vào từng vai diễn cải lương là Lữ Bố, là Kinh Kha là Hạng Võ. Ta muốn sống mãi với ánh đèn sân khấu. Xin đời đừng khép vội cánh màn nhung. Cuộc đời ơi, ta yêu người mãi mãi dù trong ta chỉ còn lại chút hơi tàn. Sống cuộc đời người nghệ sĩ cô đơn. Ta hãy xem khán giả là tri kỷ, dù đời có lúc phủ phàng cay đắng. Ta hãy vì đời mà dâng trọn lời ca. Đã trót buồn mang đời nghệ sĩ. Hai mươi tuổi ngọc đã qua rồi. Nửa đêm trở giấc nhìn sao rụng. Cúi mặt âm thầm cay đắng khơi.