ẤM ÁP TÌNH XUÂN
Út Bình Điền
Lối
MAI: Ngoại ơi! Con cám ơn tấm lòng nhân từ của ngoai,
Đã yêu thương và nhận con làm cháu ngoại hôm nay.
BÀ BA: Ngoại thương con không còn ai trên cỏi đời nầy,
Phải bỏ học vì mẹ và em mình bị lũ cuốn trôi mất.
Vọng cổ
Câu 1
MAI: Ngoại ơi! quê con đồng chua nước mặn chẳng oằn bông lúa trổ, bà con khốn khổ hằng năm lại bị bão lũ dâng…tràn…cuộc sống khó khăn phải rời bỏ quê làng.
Con đang học lớp 9 phải rời trường xa, từ giã bạn bè đi ở đợ làm thuê (*)
Trời lạnh mùa đông với chiếc ao mỏng te tua, con phải lội đồng sâu mò cua bắt ốc
BÀ BA: Con bé giỏi Toán mơ ước thành cô giáo, sẽ không bao giờ được đứng trên bục giảng.
Câu 2:
MAI: Ngoại ơi! Con quyết rời quê vào Sài Gòn kiếm sống, ôi thành phố xa hoa với bao cạm bẩy đang,…chờ
Con thấy tương lai sao quá mịt mờ.
May gặp được anh chị bên công ty tận tình hướng dẫn, qua kiểm tra từng mủi chỉ đường kim (*)
Con được nhận vào may cho công ty giày xuất khẩu, còn gì vui bằng con mừng quá ngoại ơi!
BÀ BA: Con bé giỏi Toán không được làm cô giáo, giờ may giày xuất khẩu …là cháu ngoại của tôi.
Lối
MAI: Đươc vào công ty may đã là mừng
Đi tìm chổ ở trọ lại cực trần thân
Giá thi cao cơn mưa nào nhà cũng bị ngập
Cứ ở chưa tròn tháng là dọn đi nơi khác để ở.
VỌNG CỔ
Câu 5:
BÀ BA: Các con ơi! Sau cơn mua chiều hôm ấy các con dọn đến nhà trọ bà để ở. Công nhân may giày xuất khẩu sao mà đứa nào cũng xinh đẹp ăn nói hoạt bát vui vẻ ngoan...hiền...…mới thấy con Mai bà mến thương liền….
Ngoại sống ở dây một mình đơn độc, tụi bây đến rồi nhà ngoại ấm áp vui hơn (*)
Sáng vào ca chiều về có đứa lại tăng ca, tụi bây người dưng mà thương nhau như ruột thịt.
Từ lâu ngoại thích có đứa cháu để mà hủ hỉ, nay ngoại có niềm vui hạnh phúc tuổi già…
MAI: (nói dặm): Bà Ngoại ơi! Ông ngoại giờ ở nơi đâu, sao con không thấy lần nào về thăm ngoại?
Câu 6: BÀ BA: Con ơi! Đời của ngoại như loài hoa lau trắng, cằn cỗi mưa nắng phơ phất nỗi niềm riêng.
Ngày tiển ông đi theo tiếng gọi quê hương, Ngoại nén nỗi nhớ thương để Ông an lòng đi chiến đấu.
Hoa lau đợi ai mái đầu bạc trắng, còn ngoại chờ ông trống vắng cả tuổi thanh xuân.
Hòa bình độc lập bờ lau rộn tiếng chim mừng, còn bóng hình xưa sao lạnh lùng không trở lại?
Thức suốt canh dài lau đẫm sương đêm nằng nặng, lòng Ngoại trĩu nặng sầu đêm lệ đổ tuôn… tràn.
MAI : Ngoại ơi! Vui mừng chào đón xuân sang, có con bên ngoại ngập tràn niềm vui
BÀ BA: Hoa xuân khoe sắc rạng ngời, Bà cháu tươi cười ẤM ÁP TÌNH XUÂN.
Tác giả Út Bình Điền khi 13 tuổi đã biết sáng tác thơ văn và có nhiều bài đăng trên báo Tuổi thơ (Sài Gòn) lúc bấy giờ. Đến năm 23 tuổi đã có bài vọng cổ đầu tay “Dấu buồn trên cát”. Những sáng tác của anh chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình thầy cô, bạn bè… Ngoài bút danh Út Bình Điền, nhiều người còn biết đến anh với tên gọi khác như: Út Mót, Hoàng Hải.