BẾN SÔNG BUỒN
Hoài Phong
Sương Chiều:
Nghe thấp thoáng tiếng ai hò trên sông vắng
Ánh chiều rơi trên sóng nước chơi vơi
Cánh cò lả lơi mang câu hát lên khơi
Sương buông lạnh bến sông buồn thêm hiu hắt.
Văng vẳng đâu đây tiếng ai hát chiều nay lay động bến sông… buồn
Chợt lòng vấn vương, khúc ca u hoài, nhói đau cõi lòng lữ khách.
Trên bến cô liêu, bóng con đò gối đầu quạnh hiu.
Điệu hò ngân nga, chứa bao nỗi niềm sâu xa.
Giận người nơi xa, quên bến sông thuở nào đã qua.
Ôi câu ca, cất lên ngân nga, giữa trời chiều lộng gió.
Khiến cho cõi lòng, kẻ xa nhà ngập tràn tâm tư.
Nhiều năm xa quê, xa bóng con đò.
Nhớ biết bao, cô lái đò năm ấy.
Câu hứa năm xưa em sẽ chờ một ngày bên nhau
Vọng cổ
1. Trở lại quê xưa sau bao năm dài xa cách, thấp thoáng bến sông xưa vẫn con đò năm cũ, tiếng ai hát chơi vơi cho cõi lòng thương nhớ, người cũ còn đây hay bỏ bến sang… thuyền? Nghe câu hát chơi vơi sao thấm đượm ưu phiền. Lòng thấp thỏm ngỡ người yêu năm cũ vẫn đợi chờ trên bến sông xưa. Nào ngờ đâu chỉ còn đám lau thưa, trên bến vắng một con đò xa lạ. Tiếng hát trên sông nghe chừng xa xôi quá, em đã đi rồi cho cõi lòng tôi tan nát…
2. Gió lạnh từng cơn bến sông buồn xao xác, lất phất mưa bay hay suối lệ tuôn dòng.
Nhìn bến sông xưa mà tan nát cõi lòng.
Nhớ năm nào cũng nơi này em đưa tiễn, nước mắt nghẹn ngào em nói tiếng từ ly. Em bảo rằng anh hãy yên dạ ra đi, trên bến vắng em tháng ngày chờ mong anh trở lại. Dù bao lâu em vẫn chờ vẫn đợi. Dẫu biển cạn non mòn không thay đổi được tình em…
Nói lối:
Lời nói hôm nào như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Vậy mà người nỡ sang sông bỏ thuyền quên bến
Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn sông dài mà thương nhớ
Hình bóng cô lái đò trên bến cũ năm xưa.
Vọng cổ
5. Tôi đứng ngẩn ngơ nhìn con đò trên bến vắng. Khung cảnh ngày xưa vẫn hiện tiền trước mắt mà hình bóng người xưa chẳng biết đâu… tìm. Tôi giận cho tôi đã chậm bước quay về. Bao năm dài cứ miệt mài nơi đất khách cũng bởi chữ kim tiền mà thân mãi long đong. Mong một ngày về cho thỏa nỗi nhớ mong, bên người yêu cũ đắp xây niềm mong ước. Nỗi nhớ thương lớn dần theo năm tháng, lăn lộn bấy nhiêu năm giờ tôi đã trở về.
6. Nhưng hỡi ơi người cũ có còn đâu, người ta đã theo chồng để vui vầy bên duyên mới. Để tôi đứng ngẩn ngơ một mình trên bến vắng, nghe nỗi xót xa mặn đắng trên môi. Thôi lỡ làng rồi một giấc mơ hoa người yêu tôi đã rời xa tôi rồi. Sông xưa, bến cũ, con đò, chiều buồn văng vẳng câu hò năm xưa. Con đò năm cũ còn đưa mà cô lái nhỏ năm xưa đâu rồi.