BÔNG TRÀM TRẮNG ĐỒNG BƯNG
Việt Ngữ
Ngâm
Con đò chiều chở nhung nhớ qua sông
Như chở tình anh vươn vấn trong lòng
Về kỷ niệm mang tên bông tràm trắng
Đã mấy năm rồi còn sâu lắng trong tim…
Đoản khúc Lam Giang
Xa Sài Gòn thân yêu, anh bước lên xe đò nghe vấn vương.
Về thăm chốn xưa quê nghèo, thăm kỹ niệm của thời thơ ấu.
Ngày xưa đầy dấu yêu, em dắt anh qua cánh đồng sát Miên
Trời quê hương bình yên, tiếng gió ru bông tràm, thấy càng nhớ thương nhiều hơn…
Lòng nghẹn ngào rưng rưng, năm tháng cách xa lâu, nay bước bước qua cầu.
Nhìn trời mưa ngâu, càng nhớ thương về nhau
Tràm trắng ngày nao…
Như mối tình còn vươn kỷ niệm, em bắt đền cài hoa lấm bùn
Gió cuốn mang hương bông tràm buồn, về nơi xa thẳm mênh mông, không còn đợi trông.
Nhớ đêm kỹ niệm một lần đưa, đón anh sang đồng bưng chiều mà nghe bao nhớ thương…
Vọng cổ
1. Xuôi chuyến xe đêm anh về quê em miền Mộc Hóa, Tuyên Thạnh, Bình Hòa Trung ơi nghe thương quá quê… nghèo.
Gió lộng đồng bưng em vững tay chèo.
Đưa anh qua rừng Tầm Đuông kỷ niệm, qua vùng đất yên bình mây tím chiều giăng
Bên lủy tràm xanh em quấn vội chiếc khăn, rồi mình chạy tung tăng vui đùa giởn
Những kỷ niệm ban đầu lưu luyến nhiều hơn, nhớ thuở còn thơ em hay hờn hay dỗi …
2. Mình lớn dần theo cánh đồng lúa thắm, anh bỏ quê hương xây mái ấm riêng mình
Xa cách bao năm là bấy nhiêu tình.
Hôm nay anh về mừng quê mình thay đổi, kìa những trà lúa vàng trải rộng khắp nơi
Sông Vàm Cỏ quê mình đẹp lắm em ơi, chở nặng phù sa về cuối trời miền hạ
Bình Bắc, Nhang Tây giờ xanh màu hoa lá, đây chốn bưng biền tôm cá đầy sông…
Lý qua cầu
Về thăm nghe mến yêu quê mình
Lặng buồn năm tháng nơi miền xa… thương nhớ bao la
Đường làng năm xưa anh cùng em đi dưới trăng vàng
Đồng khuya gió mát khắp nơi người người ca hát.
Câu hát tràm xanh còn đây, chút yêu thương nào lấm lem bùn…
Vọng cổ
5. Nghe ai hát dân ca giữa đêm trăng vàng thương nhớ, mà ngỡ tiếng của người thương sau bao tháng đợi năm… chờ.
Bông tràm trắng ngày xưa em giữ đến bây giờ
Kỷ niệm đó của hôm nào trăng lên muộn, anh bơi xuồng qua đồng ruộng hái cho em
Em lấy bông tràm cài lên gương mặt lấm lem, rồi nhìn anh bằng đôi mắt thân quen sâu nặng
Đồng Bắc Chiên ơi bông tràm xanh rụng trắng, nhưng mối tình quê mưa nắng không nhòa…
Phi vân điệp khúc (đoạn cuối)
Nắng… nắng mưa không hề phai tình em
Gió lay bông tràm, bay về đâu nhớ thương âu sầu
Bưng biền xa cánh tràm xanh tuổi thơ
Bay về đâu mất rồi bao ước mơ
Như dòng sông nắng hồng phai ý thơ…
(về vọng cổ câu 6)
Gió thổi đồng bưng hương tràm thoang thoáng, hay tóc em bay trong vành nón thơm nồng…
Trải lòng với mối tình quê, còn vươn kỷ niệm đường về bên sông
Tình yêu còn mãi trong lòng, như bông tràm trắng trên đồng bưng xa./.
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng các tác phẩm của tác giả Việt Ngữ với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 003 - 2014/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/12/2014 giữa Tác giả: Việt Ngữ và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.