CĂN NHÀ NGOẠI Ô
Lời nhạc: Anh Bằng
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC:
Nam : Tôi ở ngoại ô một căn nhà xinh có hoa thơm trái hiền. Gần kề lối xóm có cô bạn thân sớm hôm lo sách đèn.
Nữ: Hai đứa chưa ước hẹn lấy một câu, chưa nghĩ đến mai sau. Nhưng đêm thức giấc ngỡ ngàng nghe lòng thương nhớ …. biết rằng .. mình …. yêu ….
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam : Tôi ở ngoại ô một căn nhà nhỏ có giàn hoa leo ngoài ngõ ngày ngày ngã nghiêng đón gió, đêm đêm hé nụ tắm … trăng … vàng. Cũng ở nơi đây tôi đã gặp nàng. Nhà hai đứa cách nhau hàng dâm bụt, ngày ngày ra tựa cửa trộm nhìn nhau. Tình chỉ gởi trao qua ánh mắt, chưa một lần hò hẹn cùng nhau, chưa bao giờ ước hẹn lấy một câu, nhưng đêm trở giấc chợt nghe lòng thương nhớ.
Câu 2:
Nữ: Gần gũi bấy lâu cứ thẹn thùng e ấp, khi ngỏ được cùng nhau thì sắp biệt ly rồi. Sao không lặng thinh không câm nín trọn đời. Để khỏi phải nói cùng nhau lời ly biệt, khỏi cúi đầu che ngấn lệ hoen mi. Sao trao nhau lời tha thiết mà chi để phải xót xa đau sầu tình đôi ngã. Nhà vẫn cạnh nhau, em vẫn còn tựa cửa, anh đi rồi em biết trộm nhìn ai.
NHẠC:
Nữ: Là chinh nhân anh bạn với sông hồ. Tình yêu xưa em nguyện vẫn tôn thờ và yêu không bến bờ. Niềm tin là một ngày mai non nước chung một màu cờ.
Nam: Rồi hôm nao tôi về ghé thăm nàng. Ngoại ô đây con đường tắm trăng vàng mà sao không thấy nàng. Tìm em, giờ tìm ở đâu sao không gắng đợi chờ nhau.
Tôi hỏi người quen, nàng nay là nữ cứu thương trên chiến trường.
Nữ: Dặm ngàn sóng gió biết sao mình vui dấn thân trên bước đường. Anh đứng nghe gió lạnh giữa màn đêm, thương xé nát con tim.
Nam: Em ơi, trái đất vẫn tròn. Chúng mình hai đứa …… sẽ còn …. gặp … nhau….
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nữ: Thời gian chờ đợi sao dài như vô tận, em rời bỏ căn nhà ngoại ô vắng lặng dấn thân vào muôn dặm … sông… hồ. Em đã tìm anh trong khói lửa mịt mờ. Em đã vượt Trường Sơn cao ngất, lội suối băng rừng qua ngàn dặm sơn khê. Em đã thấy hình ảnh anh qua hàng vạn người trai áo trận sờn vai, giày sô bụi bám. Họ ra đi chắc cũng như anh đã bỏ lại sau lưng người yêu nhỏ đợi chờ.
Câu 6:
Nam: Từ độ chúng mình rời xóm nhỏ ra đi chắc căn nhà xưa giờ tiêu điều vắng lặng, chắc giàn hoa xưa không còn cười gió sớm, con đường mòn giờ đơn độc tắm trăng suông. Có một lần anh về phép ghé thăm em thấy nhà xưa giờ then cài cửa đóng. Lối xóm bảo anh, em đi từ lâu lắm mang màu áo trắng yêu thương vào lửa đạn sa trường.
Về đơn vị trên đường hành quân gian khổ, mỗi lần thấy chữ thập hồng trên màu áo trắng xa xa, lòng anh bỗng thấy nôn nao, tưởng em đã đến phương này tìm anh./.