CÂY DỪA NƯỚC MỒ CÔI
Ý Thơ : HỒ KIÊN GIANG
Viết lời vọng cổ :TRẦN VIỆT LIÊM
NÓI LỐI
Mười năm rồi tôi mới về thăm lại quê xưa
Nhà tôi đó nép mình bên con sông nhỏ
Cây dừa nước bao năm vẫn vươn mình trước ngõ
Bông lục bình tim tím nở trên sông
LÝ TRĂNG SOI
Ôi! mười năm, xa cách nơi quê nhà
Nhớ hoài trong tôi tuổi thơ ngọc ngà
Bóng hình thân yêu của cha mẹ già
Ba Hồ ơi!… làng quê yêu dấu nuôi lớn đời tôi
Dòng sông xanh con nước chảy xuôi
Man mác buồn thương kiếp lục bình trôi
VỌNG CỔ
Câu 1/ Trong căn nhà vắng, gió lay lay quờ tay vào khoảng trống. Tôi biết tìm đâu ký ức tuổi thơ một thời bé bỏng với những hình ảnh thân thương đã xa vắng… trong …đời
Nền nhà rêu phong chưa bén hơi người.
Trước di ảnh ố màu hương khói, tôi như thấy dáng má năm nào xuôi ngược nắng mưa.
Và dáng tía hao gầy bên mái hiên xưa, vừa uống rượu vừa ngân nga câu vọng cổ buồn.
Tôi thẩn thờ cất tiếng gọi vu vương, giữa mênh mông nỗi niềm thương nhớ
Câu 2/ Cây dừa nước ven sông vẫn vươn mình trước ngõ, dù bão táp mưa giông, dù nước kiệt, nước ròng.
Ôi! kỷ niệm tuổi thơ đầy ắp ở trong lòng.
Một đứa bé chạy ra bờ sông đón má, má đi chợ về con xuồng lấm tấm giọt mưa.
Tía đi ruộng về vai áo váng phèn chua, có đứa bé thơ ngây chạy theo tía vui đùa ríu rít.
Thương biết bao nhiêu cái thời con nít, tía ôm ấp vỗ về, còn má ru giấc ngủ ầu.. ơ
LÝ CON SÁO
Trên… bến sông,
Tôi đứng một mình lẻ loi
Nhìn mây trời xa xôi
Nhớ thương da diết trong lòng
Ruột đau như ai xé ai bầm
Tôi gọi má bao lần mà má tôi vắng xa
Sao má không hát ru con ầu…ơ
Tôi gọi tía bao lần mà tía tôi ở đâu
Sao tía không ấp ôm con như… ngày… xưa
VỌNG CỔ
Câu 5/ Má ! má ơi!...
Tôi gọi má bao lần má tôi đi mãi. Để tôi đứng ngẩn ngơ khát khao tìm lại những tình cảm thân yêu đã mãi mãi …xa… lìa.
Tôi đứng đây mà má ở nơi nào.
Sao má không đi chợ quê khi trời vừa hửng sáng. Sao má không về đi cắt lúa lúc bình minh.
Sao má không về chia những trái xoài xanh, hay những gói kẹo dừa cho đàn con nhỏ.
Mười năm qua má thành nấm mồ xanh trên đồng cỏ, hương khói mong manh thương nhớ đong đầy
LÝ CÁI MƠN
Làng quê xưa, chiều nay tôi đứng,
Ngơ ngác trên sông
Ngắm dừa nước đang trổ bông
Tía má tôi giờ đây đã cỏ xanh trên đồng
Nền nhà rêu phong, khoảng trời hư không
Di ảnh xưa còn đây
Sao bóng người đã xa khuất dạng hoài mong
(Về vọng cổ)
câu 6/ Tôi gọi tía bao lần nhưng tía có còn đâu. Tôi nhớ dáng tía lưng trần rẽ xuồng trên con rạch vắng.
Chiếc xuồng lao qua cuộc chiến tranh bốn bề đạn bắn, tía cất tiếng cười giòn khi tiếng súng trận vừa tan.
Dòng sông Ba Hồ bây giờ đã vắng bóng đò ngang. Trên chiếc cầu cao đêm đêm vầng trăng mờ, trăng tỏ.
Vẳng nghe đâu đây tiếng đàn kìm và câu vọng cổ, tôi như thấy tía tôi đang đâu đó nơi này
Mười năm lạc loài tôi mới về lại nơi đây.Thắp nén nhang thơm tôi gọi hồn thiêng tía, má.
Cô đơn trên bến sông quê nhà,
Tôi gọi tôi là cây dừa nước mồ côi !
................................
Ngày 29-11-2010
TRẦN VIỆT LIÊM
(Những chử nghiêng nguyên thơ được trích trong bài thơ
CÂY DỪA NƯỚC 1, 2 của tác giả Hồ Kiên Giang xin chân thành cám ơn
Hồ Kiên Giang)
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…