CHIỀU LẠC LÕNG
Thu An
NHẠC:
Nữ:
Ngày cũ đã xa rồi
Chìm khuất dưới chân bờ
Bao giờ người ấy đi về cố hương
Chớ quên lạc bước trôi theo dòng đời.
THƠ:
Nam: Hỡi lữ khách đi về đâu
Bước độc hành lang thang bỡ ngỡ
Trường Giang kia không bóng một con đò
Chiều sâu thẳm đường dài đêm lấp ngỏ
Cánh chim sầu bay lạc giữa rừng xưa.
Nữ: Đi về đâu tôi không biết
Khi ngày vui đã hết
Giữa đời tôi đêm tối dựng lao tù
Hỡi ngư phủ chỉ dùm tôi lối hẹp
Đi về đâu tìm lại nắng mùa thu.
Nam: Cỏ rối lắp ngăn đường trước mặt
Gãy rồi lối cũ nhịp cầu sau
Nữ: Cỏ rối lắp ngăn cầu xưa đã gãy
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nữ: Tôi biết về đâu cho qua khỏi một đêm... dài. (-)(-) Mà tôi tưởng tượng cửa hoàng hôn là ngục lạnh tù đày. (+) Đang chờ chực đưa tôi về bóng tối để kéo dài mãi mãi thiên thu. (SL) Phải chăng đây là bước đường cùng của Hầu Lệ Lan Hương, mà trời đất dành riêng cho số kiếp lỡ làng của một cuộc đời hồng nhan bạc số./-
NGÂM:
Nam:
Bóng tối đã buông màn
Địa bàn thu hẹp lại
Về đâu nhỉ ! đây lều hoang cỏ dại
Tôi xin mời lữ khách hãy dừng chân.
Câu 2:
Nữ: Ngư phủ ơi! Đường tôi đi ngược xuôi không định trước và lều cỏ ven sông phải chăng đây là nơi quán trọ cuối cùng. (-)(-) Mà tôi phải dừng chân để trốn cho qua đêm tối hãi hùng. (+) Hay là cứ dấn bước vào mịt mùng vô tận, để tìm cho mình một lối nhỏ của tâm tư. (SL) Phải, tôi phải đi, dầu chưa biết về đâu khi tâm hồn tôi bị dằng co xáo trộn. Về hai chữ ghét thương như ánh sáng của ngày tàn giành giựt với hoàng hôn./-
THƠ:
Nữ: Lại tiếng sáo, tiếng sáo mơ hồ dìu dặt
Đang đến gần rồi lại bay cao.
VỌNG CỔ:
Câu 3:
Nam: Phải chăng lữ khách cảm thấy tâm tư lắng dịu khi tai nghe tiếng sáo mơ... hồ. (-)(-) Dìu dặt bay đi trong chiều vắng lặng như tờ. (+) Như vọng lại từ bờ quá khứ mang về đây âm hưởng tự ngàn xa. (SL) Như thế là lữ khách vẫn nhớ vẫn thương, dầu buồn dầu giận cũng như giữa tro than xây mồ oán hận. Mà lòng kẻ bơ vơ mơ mộng buổi tao phùng./-
Câu 4:
Nam: Lữ khách ơi! Chiều bơ vơ lạc lõng còn đi về đâu khi lỡ chuyến sang đò. Đây mái lá ven bờ Thủy Dạ để che thân một ngư phủ hàn vi. Tuy rất đơn sơ cột ngã vách xiêu, mà đầm ấm chan hòa tình cảm. Đời ngư phủ bên ven sông vắng lạnh, cũng như khách lữ hành hiu quạnh bước bơ vơ. (SL) Sương chiều bốn hướng đã giăng tơ, buộc lữ khách vào tâm hồn ngư phủ. Lạnh hoang vu từ phương trời xa lạ, gợi tình thương qua cảm giác lạc loài./.