CHIỀU QUÊ MẸ
Dũng Nhi
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG:
Chiều từng chiều trôi qua
Nghe nhớ thương trông về nơi cố hương
Hàng tre thắm xanh một màu
Như sống lại những ngày thơ ấu.
Nhìn khói chiều tung bay
Như đắm say khung trời quê hương.
Xa rồi mới nghe lòng đau.
Những đêm đơn lạnh
Ngoài trời gió mưa thầm rơi.
Lòng ngậm ngùi buâng khuâng
Thương nhớ, nhớ quê hương.
Cho gởi mấy câu tâm tình
Rằng người ra đi, hãy thương về đây
Trời thẳm màu xanh
Mây ửng hồng bay lững lờ
Như giấc mộng, say đắm lòng.
Dẫu có đi xa cả một đời
Làm sao quên hết những ngày gian khó
Sống nơi quê mẹ ấm nồng yêu thương
Có đi xa rời nhưng mẹ là quê hương.
VỌNG CỔ:
Câu 1: Chiều ở đây cảnh vật đìu hiu không bằng chiều quê mẹ. Từng cánh cò bay qua đồng ruộng lúa sông nước mênh mông sâu nặng mấy ân... tình. (-)(-)
Ráng đỏ màu thu sắp lặn cuối chân trời. Dù có đi trăm phương ngàn nẻo, xứ sở quê nhà khắc đậm trong tim. (SL) Ruộng lúa bờ sông cánh đồng xanh mượt, khói tỏa lam chiều bếp lửa nhà ai. Nhìn cánh chim chiều về muộn tung bay, nhắn gởi cho ai tình quê hương xứ sở.
Câu 2: Dù lớn trăm năm dù già trăm tuổi. Trong mỗi trái tim quê mẹ vẫn muôn đời.(-)(-) Con đã đi xa hơn mấy chục năm dài. Nay trở về đây trở về bên mẹ. Vóc dáng hiền hòa cùng bến nước dòng sông. (SL) Lũy tre đầu làng rợp bóng buổi nắng trưa, cây cầu khỉ bắc qua con mương nhỏ. Ai đã lớn lên giữa trời quê mẹ, mới thấy trong lòng ray rức một niềm thương.
NÓI LỐI:
Mưa rơi đồng ruộng trắng ngà.
Mưa bao nhiêu hạt nhớ nhà bấy nhiêu
VỌNG CỔ:
Câu 5: Hai câu hát đơn sơ chứa đựng trong tim bao nỗi niềm thương cảm. Nhìn áng mây trôi lững lờ xa thăm thẳm bao nhiêu nhớ thương có tình mẹ bao la như biển rộng sông... dài. (-)(-)
Mòn gót bôn ba nơi xứ lạ quê người. Dù mắt có mờ chân run tay yếu, trong tim hình ảnh quê nhà sớm nắng chiều mưa. (SL) Cánh đồng hoang ngập trắng nước lên, đàn cá tung tăng chao mình đớp bóng. Dẫu có đi xa không bao giờ quên được, hình ảnh thân yêu sâu nặng bên lòng.
Câu 6: Chiều quê mẹ có mây trôi lờ lững, cò trắng từng đàn bay lượn buổi chiều mưa. Khói bếp nhà ai thơm mùi gạo mới, hương vị quê nhà ngây ngất kẻ đi xa. Hỡi những người con xa nơi chôn nhau cắt rúng mới thấy trong lòng se thắt từng đêm. Giọt lệ đắng môi chảy dài khóe mắt vì nhớ vì thương một góc quê nhà. (SL)
Con sẽ về với mẹ về với quê hương, dù có xa xôi ngàn trùng ngăn trở.
Chiều mưa chạnh nhớ quê nhà,
Nước mắt chan hòa theo tiếng mưa rơi.