CHIỀU HẠ VÀNG
Nguyễn Văn Dững
NÓI LỐI
Đã mấy độ xuân tàn hạ đến
Cánh phượng hồng đỏ thắm nỗi nhớ thương
Mái trường xưa lớp học cũ ngày xưa
Bạn bè ơi! Giờ mỗi người mỗi ngã.
VỌNG CỔ
CÂU 1: Nhặt cánh phượng rơi giữa nắng chiều mùa hạ, như nhặt từng kỷ niệm thân yêu cho nỗi nhớ lại đong...đầy. Nỗi nhớ thiêng liêng tình bạn tình thầy. Đã gắn bó bên nhau suốt quãng đời ngây dại, bên mái trường chan chứa yêu thương. Mà bây giờ đôi ngã đôi phương, người ở lại nặng thương kẻ ra di dâng đầy nỗi nhớ. Ai dệt vần thơ giữa hạ vàng rực rở, cho cánh phượng buồn ngẩn ngơ cùng cơn gió.
CÂU 2: Lời thầy xưa vẫn còn nguyên vẹn đó, trong trái tim của lứa tuổi học trò. Thầy nói: " Người giáo viên như một con đò ". Đưa khách sang sông người chèo đò luôn mong đợi, ngày khách quay về sẽ rạng rỡ công danh. Những lời thầy như giọt nắng long lanh, như muôn sắc xanh điểm tô niềm hy vọng. Như ngàn câu ca ru ta vào giấc mộng, giấc mộng tuyệt vời rực sáng ánh tương lai.
LÝ SON SẮC
Nghe tiếng ve kêu buồn
Xao xuyến con tim mình
Bóng hình thầy xưa
Bạn bè mến thương
Nay đã xa nhau rồi
Giờ tìm đâu những dấu yêu ban đầu
Nhìn nhau mắt tuôn lệ trào
Ngày chia tay nỗi vấn vương không mờ phai
Chiều ơi chớ buông vội vàng
Làm tim tôi dâng nhớ nhung đầy vơi.
VỌNG CỔ
CÂU 5: Thời gian đằng đẳng trôi qua giờ đã cách xa giờ đã cách xa lứa tuổi mộng mơ giã từ màu áo trắng, thầm lặng nỗi niềm riêng day dứt con tim khi không có dịp về mái trường xưa thăm lại cô...thầy. Tình cô mênh mông - Sâu rộng tình thầy. Đã cho em ngọt ngào nét chữ, những bài học đầu đời bát ngát hương thơm. Cuộc đời không như tấm gương bình yên phẳng lặng, mà phải đương đầu với sóng gió bảo giông. Lời dạy thầy cô hằng sâu trong trí nhớ, cho em hành trang vững chắc vào đời.
CÂU 6: Mỗi cánh phượng hồng nở rộ trên cây, là mỗi nỗi nhớ niềm thương đong đầy trên khoé mắt. Tiếng ve ngân từng hồi rai rức, như nhạc khúc buồn thúc giục người đi. Biết nói gì khi không về thăm được thầy cô, để ngồi bên nhau ôn lại kỷ niệm ngày xưa ấy. Mấy mùa phượng nở là mấy lần thương nhớ, kỷ niệm tuổi thơ bên mái trường làng.
Chiều hạ vàng cách chim bay chấp chới
Có về bên xưa cho tôi gởi nỗi niềm riêng
Để lòng ông lái vơi đi đôi chút
Nỗi u buồn khi vắng khách sang sông.