CHUYỆN MÙA NƯỚC NỔI
Hoàng Đức
Nói lối
Mình ơi! Vậy là mùa nước nổi đã về
Con nước mười xô lắt lay bông điên điển
Cả một vùng quê mênh mông như biển
Con cá rô đồng bơi ngược hướng tìm nhau.
Nam ai:
Mình ơi ! Làm sao tôi quên được cái thuở cơ hàn gian nan đói lạnh.
Chỉ có tôi với mình trên chiếc xuồng con bé bỏng xuôi ngược trên đồng nước nổi tìm cách mưu … sinh.
Vất vả giữa cuộc đời, Mình không hề than van. Hay oán trách nửa lời.
Bởi vì nghèo, nên khi về với nhau. Không có được một ngày vui.
Không có đám cưới linh đình. Không có nhẫn vàng trao duyên.
Mười mấy năm xuôi ngược giữa chợ đời. Áo chẳng đặng lành, cơm chẳng được no,
Giữa đồng nước nổi gió lùa. Thêm ấm tình nghĩa phu thê,
Ngày thì ăn cơm nghèo đạm bạc. Tối chỉ có bếp un trước mũi xuồng,
Ngủ trong chiếc nốp bàng. Giữa đồng nước nổi mênh mông.
vọng cổ
1/ Mình ơi ! Thấm thoát mà đã 4 năm mình lìa xa tôi để về nơi miền viễn xứ. Hôm nay đám giỗ của mình tôi kính cẩn thắp nén hương lòng thành tâm khấn nguyện cho mình được tiêu diêu nơi cõi an …bình.
Chẳng còn bao lâu nữa đâu tôi sẽ gặp mình …
Mình ơi, năm nay mùa nước lũ lại về sớm hơn năm ngoái, cả cánh đồng chìm ngập dưới làn nước ngầu bọt hung hăng.
Còn nhớ năm nào cũng trong mùa lũ nước chảy băng băng, mình cùng với tôi tay chèo tay chống.
Hai vợ chồng già đùm túm nuôi nhau, giữa đất trời mênh mông con sóng dữ..... (12)
2/ Mình trót đã sinh ra trên vùng đất dữ, cơn lũ về đây gieo bao nỗi kinh hoàng … Bao nhiêu người trắng tay khốn khó cảnh cơ hàn …
Tôi với mình ngược xuôi chèo chống, ngày vãi lưới quăng chài đêm thả lú giăng câu.
Bắt được con cá con lươn sống qua ngày đạm bạc, Cá linh đầu mùa nấu canh chua với bông điên điển.
Hai mái đầu bạc nương nhau mà sống, tôi đâu có ngờ mình lại bỏ tôi
Nói lối:
Ai có ngờ con nước lũ năm xưa, đem lại cho mình bao mùa lươn mùa cá.
Cũng chính là con nước vô tình tàn nhẫn quá, Đã cướp mất mình ra khỏi cuộc đời tôi.
Vọng cổ
5/ Mình ơi ! Không phút giây nào tôi quên được cái ngày mình ra đi vĩnh viễn, một ngày bão giông sóng cuồng gió giật vũ trụ như chìm trong màn mưa trắng xóa khung trời …
Chiếc xuồng con, cũ kỹ già nua đã vỡ tan rồi …
Con sóng dữ cuốn mình đi, nhấn chìm trong dòng xoáy. Tôi bất lực kêu gào giữa cơn cuồng nộ phong ba …
Giông tố mịt mù nước lũ dâng cao, cuốn mình đi về phương nào tìm không thấy xác.
Tôi như chết lịm tâm hồn già tan nát. Mình ơi, ta vĩnh viễn mất nhau rồi … (8)
6/ Hôm nay là ngày giỗ của mình, bàn thờ lạnh khói nhang. Tôi đã già không còn sức buông câu thả lưới.
Thôi thì một bát canh chua nấu bằng bông điên điển với cá linh đầu mùa ngày xưa khi ăn mình tấm tắc khen ngon.
Tuổi gần đất xa trời chẳng cháu không con, cái ngày tôi đi gặp mình chắc không còn xa lắm.
Mình hãy chờ tôi nơi miền xa xôi miên viễn. Mình sẽ gặp nhau nối lại mối tình già …
Con nước tháng 10 vẫn cứ dâng cao. Bông điên điển vàng run rẩy trong dòng nước lũ.
Tôi vẫn ngồi cô đơn trong bóng tối. Dạ nhớ tới mình, mình có nhớ tôi không.