CÔ BÉ BÊN DẬU HOA VÀNG
Lâm Viên
XANG XỪ LÍU:
Nam: Trước sân nhà ai có một dậu...hoa vàng.
Và ánh mắt thơ ngây.
Em dịu dàng thoăn thoắt đôi tay
Tôi mê say nhìn tóc mượt bay dài.
Trời xứ biển trưa hè gió lộng
Tôi nghe hồn xao động.
Bên dậu hoa vàng em ngước nhìn tôi
Anh mắt thật tươi đón người khách không mời.
Nữ: Không nói một lời, mà bồi hồi xao xuyến
Chỉ một nụ cười, mà đất trời xoay chuyển
Sóng biển chơi vơi, hàng dương thì thầm luu luyến
Tôi nỡ nào vội bước chân đi.
Dịp may ngần này chẳng có mấy khi.
VỌNG CỔ:
Nam: Từ buổi ấy quen nhau bên dậu hoa vàng nở rộ, sớm sớm chiều chiều trong xóm chài bé nhỏ đôi bóng tung tăng như sóng gió...
Câu 1:
... giao kề. Chưa đổi trao lời hẹn câu thề.
Nữ: Nhưng những dấu chân đã in hằng trên cát trắng, nắng mùa hè làm chai sạm làn da. Những buổi chiều tà dạo bước giữa hàng dương
Nam: Nắm chặt tay em trên con đường đi lên dốc đá. Nhắc lại chuyện xưa mười mấy năm qua, vẫn làm cho nhân gian đem lòng nhớ mãi.
Nữ: Phú Hải, Phú Hài những cái tên quen thuộc, và xóm chài bình yên lưu luyến kẻ...du hành
Câu 2:
Nam: Tôi muốn rời xa nắng bụi thị thành. Hay muốn ở mãi bên em không rời xa nữa, nên đường về cứ thăm thẳm mù xa. Nữ: Thời gian vô tình cứ thầm lặng êm trôi, dậu hoa vàng đã bao mùa thay lá. Trở lại đô thành lòng còn vương vấn quá, biết bên xóm chài người em nhỏ có chờ mong?
LỐI:
Nam: Tôi lỗi lầm nên dám trách chi em
Mười năm qua chưa một lần trở lại
Bước ngập ngừng trên đường về Phú Hải
Tôi nguyện cầu cho gặp lại người xưa
VỌNG CỔ:
Nữ: Dốc đá vẫn chơ vơ lầu Ông Hoàng hắt hiu buồn trầm mặc, có biết người thương tôi đang lưu lạc...
Câu 5:
...nơi nào. Chỉ dùm tôi ơi con sóng dữ cuộn trào.
Nam: Sóng đã đưa em về nơi nào xa thẳm, hãy trả em về cho một mối tình đau.
Nữ: Hàng dương nghiêng mình trong gió lao xao, như nhắc lại những ngày xưa êm đềm thân ái.
Nam: Đêm trăng tròn trong xóm chài nơi Phú Hải, tôi ngẩn ngơ thức mãi với trăng vàng.
Câu 6:
Nữ: Dưới chân đồi xóm nhỏ chìm trong giấc ngủ bình yên, những chiếc ghe bập bềnh trên bến vắng. Ánh trăng đêm dịu dàng tỏa sáng, đêm yên bình thanh thản như một giấc mơ.
Nam: Không là thi sĩ tôi vẫn viết thành thơ, vẫn nhắc lại chuyện tình mười năm thương nhớ. Cô gái ngày xưa giờ còn đâu nữa, dậu hoa vàng trước sân nhỏ cũng khóc than.
Nữ: Mong manh như cơn gió làn sương, một kiếp người phù du ngắn ngủi. Tôi vẫn một mình thẫn thờ trên bến đợi, nhớ lại chuyện thi nhân và chuyện của riêng mình.
“Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay
Nam: Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay”.