ĐÀ LẠT TÌNH YÊU
Thanh Quang
Nói lối:
Tôi chia tay với em đã hơn mười năm lẻ
Một cuộc tình sầu hai lối rẽ chia phôi
Em về cao nguyên tôi ở lại đồng bằng
Nghe từng lượn sóng chảy ngầm theo ký ức
Vọng cổ:
1/ Đường phố Đà Lạt đêm nay thoáng hoa mi-mô-sa đứng im lìm bên đường phố vắng. Để nuốt từng hạt sương đêm lóng lánh rọi quang ... thềm.
Tôi đi tìm em nhưng em mất đâu rồi. Gặp lại người quen nói rằng em đã chết, vào đêm buồn dưới một đồi thông. Mộ của nàng nằm bên dốc núi không tên, tôi tìm đến với lời cầu nguyện. Tôi ngậm ngùi quỳ trước mộ em, để nhớ cuộc tình sầu khi bóng chiều rơi xuống.
2/ Lần đó chia tay nhau em rơi nước mắt, đêm gió biển Bạc Liêu lất phất hạt mưa buồn. Trong tâm tôi em như nức nở từng lời. Đừng buồn nhé anh duyên mình không toại, bởi anh có vợ rồi mình không thể thành đôi. Chuyện tình mình chỉ bấy nhiêu thôi, dù xa cách vẫn ngọt ngào kỷ niệm. Tôi đi tìm em nhưng em không còn nữa, chỉ còn kỷ niệm buồn bên dốc núi cô đơn.
Lý chim quyên:
Chia tay nhau lâu rồi mà tôi chưa đến thăm em
Nay em đi xa rồi tôi nhớ thương trọn đời không phai nhạt tình em.
Đêm nay sương giăng đồi lòng tôi thương nhớ thiết tha
Thương nhớ em bao ngày qua tháng năm đêm dài, em có hiểu được lòng anh.
Qua tháng năm đêm dài ... em có hiểu được lòng anh.
Vọng cổ:
5/ Em ơi! Tôi đã mất em rồi, chỉ còn lại khúc nhạc tình theo năm tháng, nó cứ trỗi mãi trong tôi tháng năm dài dằn dặt. Nó không phím không dây không Hò Xang Xê Cống mà nghe lồng lộng trong tôi ai oán thăng ... trầm.
Đêm nay con trăng non chầm chậm xuống lưng đồi. Tôi lê bước lên con đường phố lạnh, cây dương liễu buồn rũ lá xuống hồ đêm. Chạnh lòng tôi một lữ khách tha phương, mà nhớ thương một chuyện tình Lang-Bi-Ang huyền thoại. Chuyện chàng Lang yêu Bi-Ang ngoài mộ tộc họ không được gần nhau cùng chết để vẹn thề.
6/ Núi Lang-Bi-Ang là hiện thân của cuộc tình miền sơn cước, chuyện bi tình ai dễ nào quên. Rồi một chuyện tình hai ngôi mộ dưới đồi thông, những cái chết để giữ trọn tình chung thủy. Tôi yêu hoa mi-mô-sa như yêu bạn tình tri kỷ, mà cả một đời tôi quý tôi thương. Đà Lạt đêm nay ngọn gió Nồm về lất phất bên bờ Hồ Xuân Hương ai cất tiếng tiêu buồn. Đà Lạt ơi! Một vùng cao nguyên vời vợi, bao nhiêu chuyện tình sầu của xứ sở thênh thang, từ giã em tôi trở về quê biển, mang theo một chuyện tình của vùng đất cao nguyên.
Tiễn biệt một tài hoa: Soạn giả Thanh Quang
Nhắc đến soạn giả Thanh Quang, người yêu cải lương và đờn ca tài tử không thể nào quên những bài vọng cổ nổi tiếng như “Tiếng suối Cam Ly” hay “Mẹ Nguyễn Thị Xinh”. Hôm nay, chúng ta ngậm ngùi tiễn đưa một tài hoa, một người nghệ sĩ tận hiến cho nghệ thuật, vĩnh biệt cuộc đời ở tuổi 83.
Thanh Quang, tên thật là Phạm Hồng Khanh, sinh năm 1942 tại xóm Rạch Bà Mốp, bên dòng sông Trẹm hiền hòa (nay thuộc huyện Thới Bình, tỉnh Cà Mau). Cuộc đời ông là hành trình gian khó nhưng đầy cống hiến. Khi mới 18 tuổi, ông đã tình nguyện vào chiến khu làm công tác tuyên huấn, sau đó lãnh đạo Đoàn Văn công huyện Trần Văn Thời và nhiều năm giữ những vị trí quan trọng trong ngành văn hóa tỉnh Minh Hải (nay là Bạc Liêu và Cà Mau).
Hơn sáu thập kỷ gắn bó với nghệ thuật, Thanh Quang đã sáng tác hơn 400 bản vọng cổ và hơn 50 vở cải lương, nhiều tác phẩm trong số đó đã đi vào lòng khán giả, được biểu diễn bởi các đoàn cải lương hàng đầu như Hương Tràm và Cao Văn Lầu. Những sáng tác tiêu biểu của ông như “Thư gửi cho anh”, “Hẹn mùa mật ngọt”, “Ngọc quý vương triều”… không chỉ phản ánh chân thực hơi thở của cuộc sống mà còn mang đậm chất thơ, giàu cảm xúc, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng công chúng.
Cuộc đời ông là một hành trình sống động và truyền cảm hứng. Xuất thân nghèo khó, từng trải qua những năm tháng cơ cực, nhưng trái tim ông luôn cháy bỏng nhiệt huyết cách mạng và niềm đam mê nghệ thuật. Những ca từ ông viết như tiếng lòng, ghi dấu cả những khúc tráng ca của các bà mẹ Việt Nam anh hùng hay hình ảnh người nông dân chân chất, kiên trung.
Dù được bạn bè gọi vui là “Anh Ba Khó” vì tính cách tỉ mỉ, nghiêm khắc trong sáng tác, nhưng ai từng biết ông đều hiểu rằng sự khó tính ấy xuất phát từ tinh thần trách nhiệm cao với nghệ thuật. Ông thường rong ruổi khắp nơi, từ thành thị đến vùng sâu, vùng căn cứ cách mạng, để gom nhặt từng câu chuyện đời, từng hơi thở cuộc sống. Những gì ông viết đều thấm đẫm tình người, sự chân thật, và khát vọng vươn lên.
Thanh Quang không chỉ là một soạn giả tài hoa mà còn là một người bạn tri âm của nhiều thế hệ nghệ sĩ. Trong những năm cuối đời, dù sức khỏe suy yếu, ông vẫn giữ một niềm đam mê mãnh liệt với sân khấu. Đối với những ai từng có cơ hội làm việc cùng ông, đó là niềm vinh dự lớn lao.
Hôm nay, khi ông rời xa dương thế, chúng ta tiễn biệt một con người đã sống trọn vẹn với nghệ thuật, cống hiến hết mình cho quê hương Bạc Liêu - Cà Mau. Hình ảnh người đàn ông gầy gò, phong trần, giản dị với mái tóc bạc nghệ sĩ sẽ mãi khắc sâu trong lòng những ai từng yêu mến ông.
Vĩnh biệt người nghệ sĩ chân chính. Những ca từ, lời ca của anh sẽ còn vang vọng mãi như một dòng suối Cam Ly ngọt ngào, da diết.