DẤU CHÂN KỶ NIỆM
Lời nhạc: Thúc Đăng
Lời cổ: Ngọc Tuấn
NHẠC:
Nữ: Chuyện tình đôi mươi chan chứa không bao giờ nguôi, như dòng suối tình êm ái.
Có anh và em, còn ai còn ai nữa, đã yêu nhau trong cuộc đời.
Chuyện tình từ một chiều dừng chân trú mưa, ta bên nhau nhìn công viên lá đổ.
Tuy chưa quen mà sao tình như đã, dẫu ngoài còn e.
Trời làm mưa tuôn em khiến xui anh gặp em, cho mình kết lời hẹn ước.
Cớ sao trời cho mình yêu rồi ngăn cách, mấy ai không rơi lệ sầu.
Tình vừa nồng thì được tin sót xa, em ra đi về bên kia cõi đời.
Xe tang lăn buồn trong lòng phố vắng, khóc em âm... thầm
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam: Chiều nay anh tìm em nơi nghĩa trang lạnh lung cô... quạnh. Đặt trước mộ em đóa hoa hồng trắng, anh khấn nguyện cho linh hồn em được siêu độ chốn thiên...đường. Gió chiều hắt hiu như lòng anh nặng sầu.
Nữ: Chúng mình yêu nhau tình đầu trao gởi, số kiếp bẽ bàng chia rẽ cuộc tình ta.
Nam: Anh vẫn là người nhạc sĩ bôn ba, tay vẫn trắng tay vào tiếng nhạc buồn. Anh ước gì mình có phép thần thông, để tìm gặp em nơi thiên đường mộng ảo....ơ.
Câu 2:
Nữ: Trời làm mưa chi cho hàng cây lặng khóc, cho mái hiên che cầm chân khách bên đường. Cho em yêu anh từ ánh mắt ban đầu.
Nam: Mưa rơi rơi ta thành đôi thành bạn, từ đâu mưa này mình buổi hẹn buổi đưa.
Nữ: Yêu anh nghèo nhưng chan chứa những hồn thơ, càng thương anh hơn khi biết anh là nhạc sĩ. Dâng chô đời những dư âm thi vĩ bằng trái tim nồng với tất cả nguồn say.
NHẠC:
Nam: Thôi em về đâu, về thế giới xa nào. Em ơi còn đâu, tuổi xuân mình đang chín.
Nữ: Nay em về đâu, về thế giới xa nào. Cho đời hiu hắt, như nghĩa trang.
Nam: Một mình lê bước anh đến công viên ngày xưa, nghe làn gió buồn xao xác,
Ngỡ linh hồn em tựa theo ngàn cơn gió, oán than khóc duyên ban đầu.
Nữ: Đây là vườn kỷ niệm ngày xưa mới quen
Đây công viên chiều xưa theo mối tình, nay không anh vườn hoang buồn xơ xác...
Nam: Khóc em âm... thầm..
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nữ: Em là gió là mây, là giọt sương đêm, là những ngấn lệ. Thôi tiếc thương chi tình duyên không trọn, đừng buồn nữa anh ơi vì định số đã... an..... bài. Anh ở dương gian, em ở chốn tuyền đài. Tình anh yêu em lòng em thấu hiểu, thương sót làm gì một kiếp phù hoa. Cuộc tình nào cũng có nỗi sót xa, thôi hẹn kiếp sau em đền duyên tơ tóc. Cõi hư vô là nơi em tự đến, để giữ cho được trọn hiếu vẹn tình
Câu 6:
Nam: Em ơi vì đạo giáo gia phong mà tình mình không trọn. Vì anh là nạc sĩ nghèo mà chúng mình cách trở âm dương. Ngày đưa đám em, anh lũi thũi bước đi mà lệ cứ dầm chan sau chiếc xe tang lặng lẽ. Rồi anh thường tìm đến công viên xưa nơi mình hò hẹn, bơ vơ giữa nắng chiều nhìn lá đổ xác xơ. Khi nghe tiếng gió khuya, ngỡ hồn em tìm đến, để khóc thương cho mối duyên đầu.
Nữ: Ôi tình yêu phải chăng là tình yêu, là lẽ sống hay là nỗi buồn, nổi khổ của nhân gian.
Nam: Chiều nay viếng mộ người yêu, thương nhớ thật nhiều lòng trống vắng cô liêu.