Lâm Hữu Tặng
THƠ
Đêm đêm dưới ánh đèn màu
Em là công chúa nặng sầu niềm riêng
Có ai gánh bớt muộn phiền?
Thương đời nghệ sĩ triền miên nỗi buồn
LÝ TRĂNG SOI
Đêm từng đêm
Em hát bao vai tuồng
Khóc cười đổi thay
Để dâng cho đời
Bao lời ca khắc sâu trong lòng .
Nghe ngoài kia
Hạt mưa tí tách
Rơi rớt ngoài hiên
Lòng em chạnh nhớ quê hương
Thương mẹ già…mòn mỏi chờ con.
CÂU 1
Ai hiểu lòng em qua câu hát đêm đêm với lời ca vọng cổ. Từng vai diễn em đã hóa thân là nỗi niềm tâm sự em thố lộ cùng ai bao đồng cảm chân …thành.
Nước mắt em rơi khi số phận sẵn dành.
Ai hiểu lòng Thu với nỗi niềm chết lịm, “Duyên kiếp” đã an bài trong phong kiến ngàn xưa.
Chịu đọa đày với muôn nỗi đắng cay, thương cho ai - thương cho người bạc số.
Cùng phận nhan hồng cần sự cảm thông, chia sẻ nỗi buồn trên dòng đời dâu bể.
LÝ CÁI MƠN
Và tình yêu
Mà em dâng hết
Ơi hỡi Khang ơi!
“Thiên đường” chúng ta còn đâu?
Bởi em yêu mà ai nỡ cách chia cuộc tình.
Vì anh đây có gia đình ấm êm,
Nhưng trớ trêu làm sao?
Khi tim này chỉ luôn có một mình anh.
CÂU 2
Em muốn xé tan cả bầu trời xanh thẳm, ghen ghét chi cho đẫm lệ duyên tình.
Thu vẫn yêu Khang bằng cả trái tim mình.
Dù cho tuổi tác có cách xa, dù cho anh có gia đình êm ấm, nhưng…trời ơi! Sao đời em lại quá đỗi nghiệt cay?
Hãy cho em một vòng tay để em còn đứng vững, “một nửa thiên đường” em chết lặng buồng tim.
Nỗi niềm riêng em chôn vào dĩ vãng, sân khấu khép màn còn lại một mình em.
LỐI:
Rồi ai hiểu được nỗi lòng công chúa?
Nặng chữ tình bởi một Lý Nam Nam .
Tay kề gươm muốn giết một ân tình,
Thiên Kiều ơi! Sao ta đành bại trận?
CÂU 5
Nhưng không! Trời ơi, lưỡi gươm uốn cong ta muốn giết chết đi một kẻ đã làm cho ta ngày đêm khắc khoải. Nam Nam ơi! Sao anh đành lạnh nhạt để tay gươm em rơi rụng giữa cung…hoàng.
Làm công chúa mà chi thêm chuốc khổ vào lòng.
Điện ngọc vàng son không thể nào thay thế, một tấm chân tình mà em đã ước mong.
Như tâm sự buồn của Cổ Trúc Gia Hân, Với bao ngổn ngang của một vì đảo chúa.
Tột đỉnh ngôi cao càng thêm nhiều tâm sự, và đôi mắt kia ngấn đọng lệ vương sầu.
CÂU 6
Đêm nay ngoài trời lại đổ cơn mưa, lau son phấn khi vai tuồng đã hết.
Nhớ mẹ chốn quê xưa tháng ngày vất vả, nhớ đàn em khờ chờ bóng chị ngày đêm.
Trên bước đường lưu diễn tha phương, mượn tiếng nhạc lời ca làm bầu tâm sự.
Với son phấn xiêm y rực màu lộng lẫy, là những phút giây hạnh phúc của cuộc đời.
Không biết mai này em sẽ về đâu?
Nhưng em vẫn hát đến khàn hơi lạc giọng.
Bởi tình em là tình nghệ sĩ,
Qua mỗi vai tuồng tìm tri kỉ tri âm.
29/06/2010