ĐỨA BÉ TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG
Thơ : Ngọc Mai
Vọng cổ : Phan Kỷ Sửu
THƠ:
Em tần ngần trước cổng trường tiểu học
Ao lấm lem tập vé số trên tay
Mồ hôi tuôn tóc hoe vàng nắng cháy
Đôi chân trần làm bạn với cỏ cây.
LÝ CÁI MƠN
Đời bơ vơ ngược xuôi lây lất
Nắng gió gieo neo , cánh bèo biết trôi về đâu ?
Bé thơ ơi ! đành quên giấc mơ xanh ngày nào
Trường đông vui cổng trường vươn cao
Ai dắt em vào đâu?
Thôi đành dừng chân thẩn thờ buồn trông!
VỌNG CỔ
1- Em bé ấy lại dừng chân trước cổng trường nắng ban mai vàng ấm, rộn rả tuổi thơ trong vắt tiếng reo cười…Sao chỉ riêng em, em lạc lỏng bên đời . Ai dẫn lối em đi vào mơ ước, ai mở rộng lòng mình ra đón bước bơ vơ ( - ) Em lặng nhìn chúng bạn để thầm mơ , để thèm khát làm sao cái hạnh phút ngọt ngào. Được khoát vào tấm áo trắng hồn nhiên, theo mỗi bước chân chim sân trường vui trưa sớm.
2- Bởi cơm áo sớm nặng oằn vai nhỏ đành bỏ ngỏ em ơi chuyện đèn sách lâu rồi….Nắng sớm chiều mưa đem may mắn cho người. Tập vé số có bửa còn bửa hết, bửa thấy nhẹ lòng bửa nước mắt rưng rưng ( - ) Chén cơm nghèo không cá thịt thơm ngon, mảnh áo vá đêm lạnh lùng sương gió, chập chờn chiêm bao đây mái trường cuối phố.Em giữa bạn bè trang sách mới lung linh….
THƠ
Trống trường điểm bạn bè ùa ra cổng
Em ước ao tròn xoe mắt ngắm nhìn
Bạn ríu tít bên mẹ cha chờ sẳn
Em bước đi lầm lủi chỉ một mình
VỌNG CỔ
5- Chỉ một mình em giữa chợ đời xuôi ngược, một bóng đi về sớm hôm lầm lủi đâu biết mẹ là ai và cha mất hay còn…..Chỉ biết đời em như cát bụi hè đường. Nhìn bạn tung tăng bên mẹ hiền đưa đón, rộn rả tiếng ai cười trong ấm áp tình cha ( - ) Đôi ánh mắt tròn xoe không dấu được xót xa, nhìn hạnh phúc người ta như nước nguồn dào dạt. Ai thấu cho một kiếp người đen bạc, một cánh chim non thèm tổ ấm yên lành…
LÝ TÒNG QUÂN
Xa khuất rồi cánh cổng trường khuất xa
Phía sau lưng theo bước chân âm thầm
Từng tiếng em rao sao não nề, chua chát
Đường phố đông vui em lẽ loi thân phận
Ôi! bóng gầy nghiêng nghiêng
Ai nhớ và ai quên !
6- Cuộc đời ơi ! xin đừng quên hình ảnh ấy , hảy mở trái tim ra đón bé thơ
vào.
Cổng trường kia dẫu cao cao
Xin đừng khép kin lối vào ước mơ
Đời còn những kiếp bơ vơ
Thì xin người chớ hững hờ lãng quên .