EM BÉ MỒ CÔI
Phạm Văn Phúc
NÓI LỐI :
Một buổi chiều …
Tôi về ngang con đường nhỏ vùng ngoại ô thành phố...
Nơi có những chiếc cầu nho nhỏ bắc qua kinh
Thấy một đứa bé thơ đang lầm lũi một mình
Trên bãi rác, ngước nhìn tôi ngây dại ..
…Tôi dừng lại hỏi em .:”Mẹ đâu con…? ”
Em bé ngước nhìn tôi , xa lạ : “ Chết rồi..!”
Và em lại tiếp tục cúi xuống bới đào trên bãi rác chơ…
NAM AI (8 câu-lớp 1)
…. vơ.
Ôi ! Tuổi thơ …
Sao đau xót vô vàn
Đầu nắng đổ mưa chan,
Manh áo rách cơ hàn …
Bước chân trần lưu lạc lang thang
Còn đâu người che chở cưu mang
Nhưng em vẫn không màng
Một đời cơ cực lầm than ..
…Thân mồ côi khắp chốn thị thành
Kiếm từng đồng tất tả mưu sinh
Nắng mưa khuya sớm một mình ..
Gầm cầu, bãi rác hôi tanh..
…Mồ hôi tuôn đã biến thành dòng lệ
Em nhớ quê nhớ bóng mẹ dịu hiền,
Ngày lê chân qua khắp trăm miền
Tối về khóc lặng lẽ trong đêm …
VỌNG CỔ
1/ Em cõng nặng trên vai một tuổi thơ đọa đày trong gian khó, từng bước nhỏ chông chênh miệt mài đây đó, vì đời em đã chìm sâu trong sương gió lâu ….. rồi.
Em sẽ về đâu trong giông tố tơi bời .
Em bé ơi ! Có phải tôi đã vừa nhìn thấy, bao nhiêu nỗi nhọc nhằn đang xô đẩy cuộc đời em ?
Một bóng mặt trời đã chìm khuất dưới sao đêm, lạc lõng cánh chim non trong mưa gió hao gầy .
Bước nhỏ miệt mài sao oan nghiệt đắng cay, đang đào bới cuộc đời bằng đôi tay nơi bãi rác ..
2/ Em bé ơi ! Tôi lại vừa nhìn thấy bờ môi héo khô đang tím lạnh dưới sương chiều.
Và đôi mắt em như muốn nói bao điều.
Có phải em bảo tôi đừng nhắc nhiều đến mẹ, cho thêm tủi hờn thân phận kẻ mồ côi.
Còn nỗi buồn nào hơn mất mẹ, em ơi ! Kiếp cơm vãi cơm rơi cả một đời lây lất.
Tôi đã không ngăn được đôi dòng nước mắt, thương đứa trẻ dại khờ sớm cù bất cù bơ...
NÓI LỐI:
Tôi chưa kịp lau khô đôi dòng lệ..
Chợt thấy em ôm bụng quặn người, môi mím chặt vì đau..
Bờ môi khô cứ run rẩy thều thào,
“…Cô ơi !Con đói ...,” Rồi ngã nhào ra nơi bãi rác...
VỌNG CỔ:
5/ Tôi vội bước đến nâng em mà nghe cõi lòng mình như tan nát. Ôi ! Tấm thân bé nhỏ lấm lem héo gầy xơ xác và đôi dòng lệ đã trào tuôn nơi khóe mắt tự bao ...giờ.
Giọt lệ mồ côi khao khát những mong chờ.
Em ôm chặt bờ vai tôi mấp máy: “Đ.ừ..ng! Đừng bỏ con một mình, con chết mất, cô ơi !...”
Tiếng nấc nghẹn lời đau xé trái tim tôi, làm sao tôi có thể bỏ em giữa dòng đời oan nghiệt.
Ơi hỡi thế gian, người vô tâm hay không biết , nỡ để đau thương cho một kiếp con người.
LÝ CON SÁO
Đi nhé em ơi !
Em mãi mãi sống đời bên tôi,
Giã từ bãi rác tanh hôi
Em bên tôi hơ ấm lại cuộc đời
Yên vui một kiếp con người
Dưới mái tranh nghèo,
Mình làm nơi trú chân.
No đói bên nhau, quên thế nhân buồn đau.
Đừng trách người đời đành vô tâm thế sao.
Vì vẫn có tôi chan chứa bao tình thương…
( về vọng cổ)
6/ …Em ngước nhìn tôi vấn vương niềm thương mến, rồi bật khóc trên vai như uất nghẹn đã dâng trào.
Thôi đừng khóc nữa em ! Đời còn bao sóng gió. Tôi sẽ đưa em về nơi xóm nhỏ bình yên.
Còn bao cuộc đời lây lất như em, còn bao số phận đang đắm chìm trong bơ vơ ?
……………….
(27-05-2009)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc