EM ĐI CHÙA HƯƠNG
Thơ: Nguyễn Nhược Pháp
Nhạc: Trung Đức
Vọng cổ: Viễn Châu
Nhạc
Hôm qua em đi chùa hương
Hoa cỏ còn mờ hơi sương
Cùng Thầy Mẹ vấn đầu soi gương
Nho nhỏ cái đuôi gà cao
Em đeo cái dãi yếm đào
Quần lãnh áo the mới
Tay em cầm chiếc nón quay thao
Chân em đi đôi guốc cao cao
Đường đi qua đồng rộng
Mọi người ngắm nhìn em
Thẹn thùng em không nói
Nam mô a di đà
Thẹn thùng em không nói
Nam mô…… a di…. đà
Vọng cổ
Hỡi chiếc thuyền ai đang nhẹ lướt trên sông xin chờ tôi đi với. Duyên dáng làm sao mái tóc cô em gió đùa phất phới quyện mù sương trên mặt nước sông… đầy.
1. Gờn gợn dòng xanh bãng lãng bóng mấy trời. Khuya đêm nay neo thuyền trên bến Đục, để sáng mai này cùng trẩy hội chùa Hương. Tà áo xanh in mặt nước trong xanh, vóc dáng kiêu sa yểu điệu nét trang đài. Ta bổng khát thèm hương vị chén men cay, giữa một chiều xuân gởi hồn trên sóng nước…..
2. Có phải đây là động đào nguyên có suối đào đưa lối, hoa đào rơi đón đợi khách dương trần. Kẻ tục người tiên tao ngộ giữa đêm…..rằm. Ngồi bên mẹ em lim dim đôi mắt, khẽ thì thầm niệm tiếng nam mô. Tôi mãi nhìn làm em thẹn quá đi thôi, giã đò cuối xuống mạn thuyền soi bóng nước. Có phải nợ thuyền trăng xin Phật trời nhỏ phước, cho sau này hai đứa được tròn duyên
Nhạc
Đường đi qua đồng rộng
Mọi người ngắm nhìn em
Thẹn thùng em không nói
Em bây giờ mới tuổi mười lăm
Em đây còn bé lắm, mấy anh ơi
Đường đi qua đồng rộng
Mọi người ngắm nhìn em
Thẹn thùng em không nói
Nam mô a di đà
Thẹn thùng em không nói
Nam mô…… a di đà
Vọng cổ
Em chợt tỉnh giấc giữa trời đêm giá lạnh, thấp thoáng sương khuya hiu hắt quyện sông….dài
5. Cao vút tầng mây bàng bạc ánh sao trời. Em đợi chờ ai mà suốt đêm không ngủ, tựa mui thuyền lặng lẽ đứng nhìn anh. Gặp gỡ đêm này mai sáng sẽ xa nhau. Đêm trẩy hội chùa Hương là thế đó. Thôi nhé đừng lưu luyến trong phút giây gặp gỡ, bận lòng chi cho nhung nhớ trọn đời
6. Phút mơ màng rửa sạch bụi trần gian, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt sóng. Có phải phút giây tao ngộ là mơ là mộng, gặp gỡ giữa đường rồi hai ngã chia tay. Trên vạn nẻo đường đời em đó tôi đây, ngày xa cách biết bao giờ tái ngộ. Phủi sạch ưu tư ngập ngừng trên lối nhỏ, tôi niệm nam mô theo những tiếng chuông chùa
Đêm ưu huyền sực tỉnh giấc liêu trai
Sương bàng bạc trên đầu cây, ngọn cỏ
Nước non cách trở bao ngày
Tôi nhớ nhung hoài, đêm trẩy hội chùa…. Hương ./.
Ông tên thật là Huỳnh Trí Bá, sinh ngày 21 tháng 10 năm 1924 tại xã Đôn Châu, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Xuất thân trong gia đình vọng tộc, thân phụ là Hương cả[1], là con thứ sáu trong gia đình, ông còn có tên là Bảy Bá theo thông lệ người miền Nam.
Ông được mệnh danh là vua của các vị vua cải lương, "là người tạo danh cho các nghệ sĩ", bởi qua nhiều sáng tác của ông, nhiều nghệ sĩ khi thể hiện đã được cái ưa thích để đông đảo người xem chú ý hơn, ví dụ như: Mỹ Châu với bài "Hòn vọng phu", Út Trà Ôn với "Tình anh bán chiếu",... Bên cạnh đó, ông cũng sáng tác ra nhiều bài vọng cổ hài hước mà sau này được nhiều gương mặt nổi danh như nghệ sĩ Văn Hường, Hề Sa,...
Ông được Nhà nước Việt Nam phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú năm 1988 và Nghệ sĩ Nhân dân năm 2012 để tôn vinh những đóng góp và thành tựu nghệ thuật của ông.
Hơn 50 năm sáng tác, ông đã để lại một kho tàng tác phẩm đồ sộ. Trên 50 vở cải lương đã được trình diễn trên các sân khấu đại ban và trên 2000 bản vọng cổ đã được các hãng đĩa, băng thu thanh và phát hành. Toàn bộ tác phẩm đều đã được đăng ký bản quyền[11]. Dưới đây chỉ là một số tác phẩm tiêu biểu: