HOA TRẮNG NGẬM NGÙI
Ngô Thanh Diệu
NGÂM THƠ:
Đoá hồng ngày ấy còn đây
Mẹ như cánh hạt vút bay cuối trời
Từ ly không nói một lời
Cúi nhìn hoa trắng ngậm ngùi tử sinh
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Đặt nhẹ hồn tim trong khoảng trống mênh mông con tìm chút
dư hương bên mấy cành sen mỏng. Màu trắng tinh anh của vô
thường tạo hóa hay nỗi nhớ riêng con vẫn canh cánh bên trời. (-
)(-)
Nâng nhẹ màu hoa con thốt chẳng nên lời. (-)
Màu trắng lung linh ngậm ngùi sinh tử.
Hoa mĩm miệng cười sao nước mắt con rơi.
Sống cạnh bùn lầy nhưng chẳng chút đầy vơi.
Sen vẫn ngát xanh, hoa thắm vẫn rạng ngời.
Mẹ ở phương nào con nhớ lắm mẹ ơi!
Ôm màu trắng thiêng liêng, trọn đời con thương nhớ.
Câu 2:
Ai giữ hộ giùm tôi sắc hoa hồng trên ngực áo.
Để giữ mãi màu son chan chứa vạn thâm tình. (-)(-)
Mùa báo hiếu vu lan nghe se sắt ở tim mình. (-)
Nhìn về chốn xa xăm con nhủ thầm ngày thơ trẻ
Chỗ ướt Mẹ nằm để khô ráo con lăn (SL)
Câu chuyện thằng bờm mẹ kể những đêm trăng
Trải chiếu ngắm sao đêm trông dãi ngân hà chảy ngược.
Chiếc quạt mo cau đêm hè Mẹ thổi.
Làn gió nhẹ êm đềm ru con giấc nồng say
NGÂM THƠ:
Chiều mưa man mác tiếng chuông
Quặn lòng con giữa vô thường Mẹ ơi!
LÝ BA TRI:
Nhìn lên khói trắng hương bay
Lan tỏa ngạt ngào quyện tàn tro tơi tả
Trần gian muôn nẻo chông gai
Nơi chốn niết bàn Mẹ có thấu tình con
Trọn kiếp nhân sinh chưa đi được hết lời Mẹ ru.
Mượn khói hương am thiền dâng lên Mẹ lòng từ ân.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Mẹ hiền ơi! Mẹ là dáng đứng quê hương là cánh cò trắng
chao nghiêng sáng ngời trên trang vở. Mà ngôn ngữ trần gian
chỉ là túi rách sao chứa đủ tiếng yêu thương con uất nghẹn gọi
liên hồi. (-)(-)
Mẹ. Mẹ ơi!
Giờ bên nấm cỏ xanh mộ mẹ ủ lưng đồi. (-)(-)
Từng hồi hư không nghe tiếng chuông chiều đổ.
Gió thổi xạc xào tuyết trắng phủ đầu non. (SL)
Có phải giờ này mẹ đang giấc ngủ ngon
Một giấc ngủ ngàn năm không bao giờ thức dậy.
Chiều quê hương lời ai ru đưa đẩy.
Hay tiếng mẹ yêu thương năm tháng ấy chẳng phai mờ.
NGÂM THƠ:
Mẹ ơi dáng mẹ là quê
Để khi mệt lả con về náu thân.
VỌNG CỔ:
Câu 6:
Xin Mẹ hiền nhận nơi con một lạy
Của những ngày con bất hiếu để Mẹ đau.
Đã bao lần làm Mẹ khổ ngày xưa
Đã bao lần để mưa tràn trên áo Mẹ
Đã bao lần con lỗi lầm non trẻ.
Để hằn sâu trên trán Mẹ những năm dài.
Trung Nguyên ngày hội Vu Lan
Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn
Ngậm ngùi sen trắng ôm trời biếc
Lấp láp tro tàn xa bóng mẹ trần gian./.
Tác giả Ngô Thanh Diệu là một người con của vùng đất Bến Tre, mảnh đất hiền hòa được hình thành bởi ba dãy cù lao, quanh năm dừa xanh nghiêng mình soi bóng nước. Sinh ra và lớn lên trên vùng đất một thời máu lửa, những vết thương chiến tranh còn đó, hằn sâu trên những thân dừa kiên gan anh dũng, lấy thân mình che chở quê hương.
Là một tác giả không chuyên, vì lòng đam mê yêu nghệ thuật mà tác giả đã mày mò, tìm hiểu, mượn giai điệu của nhạc ngũ cung để viết lên tâm tư, tình cảm của mình. Vốn được quê hương nuôi dưỡng bằng tình thương yêu chân thành, được gắn bó với sự chân chất, mộc mạc của làng quê, từng thửa ruộng, bờ tre, từng hàng hiên mái lá… hay những mảng tường loang, những gốc phượng già nua bên ngôi trường cũ, cũng khơi gợi trong lòng tác giả biết bao là kỷ niệm, ân tình.
Tác giả may mắn có được một tuổi thơ êm đềm bên mái ấm gia đình, dù cuộc sống cơ bần nhưng luôn rộn rã tiếng cười và ngập tràn hạnh phúc. Được thả mình theo những cánh diều no gió, những trò chơi trẻ thơ hồn nhiên và mang đậm tính nhân văn. Có lẽ chính vì vậy mà phảng phất đâu đó trong mỗi tác phẩm luôn có dáng hình của một làng quê thanh bình, êm ả. Có những người dân quê thật thà, bình dị. Những tình cảm ngọt ngào da diết ấy như những giọt phù sa lấp lánh trên dòng nước Cửu Long, mát ngọt và thấm đậm nghĩa tình.
Những tác phẩm như một lời tri ân, chia sẻ của tác giả đối với quê hương, đất nước, với những người dân quê tay lấm chân bùn. Dẫu có đi đâu, về đâu thì mảnh đất cù lao nhỏ bé ấy vẫn mãi là niềm tin lẽ sống, đã gắn bó với tác giả một quãng đời tuổi thơ êm đềm đầy kỷ niệm khó thể mờ phai.