LAU ẢNH VỢ NGƯỜI
Huỳnh Khải
Lối
Tầm tầm thu đổ mưa ngâu
Gãy cầu ô thước tìm đâu bản vàng
Nhộn nhàng nháy khóc dế than
Nén nhang ai cúng nghĩa trang tần ngần
Vọng cổ
Từng hạt mưa ngậu hỉ sầu lên di ảnh,thì dòng lệ long lanh bỗng nhòe trên trên đôi má từ lâu vắng lạnh câu …cười.
1/ Có anh thương binh lau ảnh vợ người
Nơi nghĩa trang chiều thu buồn rười rượi,khi giọt nắng cuối cùng không sưởi ấm trần gian.
Cũng lang chìm vào tâm sự miên mang,cho tim anh tan nát tiêu điều.
Vì trót yêu người mà người đã có người yêu,nên vương kiếp cô liu điều hiu cùng sương gió.
2/ Tiếng gió vi vu cùng ngàn cây ngọn cỏ,thay lời anh bài tỏ đêm ngày.
Cần vậy là thôi là vợ bỗng sum vầy.
Lành ! mình gặp nhau khi cả hai đà gãy gánh,kẻ trôi nổi phong trần người đêm lạnh năm canh.
Hai số tơ tằm bèo bọt mong manh,cùng xây lầu mộng cho yến oanh hẹn ước.
Em sếp khăn rằng rồi dẫn con cùng cất bước,rồi lau lệ khóc dòng để được sang ngang.
Lối
Nào ngờ dang dở dở dang
Chút tình chưa thắm vội vàng lá rơi
Trách chi lão nguyệt ông tơ.
Hỏi lòng lòng nói,tình hờ lẳng lơ
Vọng cổ
Rồi vào độ tàn thu khi hoa chẳng chịu đưa hương nụ chưa tàn kết trái, thì lửa ái ân kia chỉ còn lại mớ tro …. tàn.
5/ Phút lâm chung em thỏ thẻ vội vàng.
Rằng có thương em thì lo cho con danh rạng,bởi trẻ lổi lầm chẳng đáng vang xin.
Với ba nó em ko giữ vẹn chữ trinh,cùng anh em đã trọn tình chồng vợ.
Sống bên anh bắng chút hương tạm bợ,vì trái tim yêu luôn chờ đợi kẻ suối vàng.
6/ chiều chiều lau ảnh vợ người lở tới lở lùi lở bưởi lở dâu.
Mây cũng sầu nên nặng hạt mưa ngâu,từng cánh sầu đâu cũng tả tơi như cầu ô thước.
Bất chợt mình nhìn mình trong đáy nước,qua ánh chớp lập lòe đã bước về đâu.
Ôi ! đến bạc đầu vẫn chưa trả hết nợ dâu, hằng sâu vết sạm tìm đâu bạn đồng.
Con gà cha vịt long đong,suối vàng em trách duyên nống thắm tươi.
Mặt anh dở khóc dở cười,làm người lau ảnh vợ người đêm đêm.