LẤY CHỒNG XA XỨ
Lê Kiều
NÓI LỐI
Ngồi nuốt lệ tựa đầu bên gối lẻ
Sóng vỗ trong lòng hay sóng dậy ngoài khơi
Bên trời Âu có ai thấu được nỗi niềm
Con xuất giá mà tim như ngừng nhịp
PHỤNG HOÀNG
Mẹ ơi! Mẹ có nghe… chăng
Tiếng con thì thầm trong đêm vắng
Ray rức nỗi lòng càng thêm cay đắng
Chân bước theo chồng mà lòng cứ nao nao.
Thầm hỏi trời cao, phận gái tha phương, trôi dạt nơi nào
Ngày nhớ đêm mong, nén lòng chờ tin ai tới
Thăm thẳm phương trời, trơ trọi bóng hình con
Người chẳng yêu thương, nhưng sao gọi là chồng
Lứa đôi mai kia, có hạnh phúc mặn nồng
Hay hoá nàng Kiều bán mình trong vòng khổ luỵ
Khép kín cuộc đời nơi chốn trời Âu
Ngôn ngữ nơi đâu làm sao con hiểu được
Lặng lẽ đơn côi, biết khóc hay cười
Thôi thế thì thôi, cũng đành một kiếp con người.
VỌNG CỔ
1. Con sống lặng thinh trong gia đình của bên chồng xa xứ. Nghe tí tách tiếng mưa rơi mà sầu xưa đọng lại, nuốt lệ vào tim chảy mãi trong… lòng.
Ngày tháng gối chăn con lo sợ phập phồng. Chưa đến mùa đông sao lòng con lạnh giá, ở cạnh bên chồng mà khoảng cách mù xa. Hỡi chiếc đèn màu rực rỡ ai treo, có làm sáng đẹp cho cuộc đời của người lấy chồng xa xứ. Con khát khao có một tình thương nho nhỏ nơi xứ lạ quê người để mà gắn bó.
2. Có phải phương xa mùa này vào hạ, văng vẳng tiếng ve ngân êm ả gọi hè. Xào xạc lá vàng rơi hay khúc nhạc ru lòng. Dù phải long đong trong vòng kim tiền thơ mộng, con không bán đời minh trong bóng tối màn đêm. Dù con lấy chồng không rõ nghĩa tình duyên, nhưng không để bạc tiền làm mờ nhân cách. Con không để nhuốc nhơ cuộc đời trong sạch, để nơi xứ lạ quê người còn tìm được niềm vui.
LÝ CHIỀU CHIỀU
Chiều chiều, con nhớ về quê hương
Nhớ mẹ cha, tháng năm dãi dầu mưa nắng
Bao đêm nhớ thương ngập lòng
Ôi xót xa trông về
Mái nhà và đàn em thơ
Cánh chim bay xa mịt mờ
VỌNG CỔ
5. Nơi xứ trời Âu mây sầu giăng lối, én nhạn chờ ai sao chẳng thấy bay…về.
Vĩnh viễn từ đây cách biệt muôn trùng. No đói bên ai tháng ngày con cam chịu, ấm lạnh trong đời con liệu lấy thân. Phải chi bên ấy đường gần, sớm thăm tối viếng đỡ phần âu lo. Chiều nay biệt dạng cánh cò, con lấy chồng xa xứ buồn cho một đời.
6. Hò…hơ… Má ơi! đừng gả con xa, chim kêu vượn hú… chim kêu vượn hú biết nhà má đâu!. Bây giờ con ở trời Âu, ngăn sông cách biển vui sầu má có biết không. Cũng là phận gái có chồng, nhưng sao tuổi tác không đồng lứa đôi. Đêm nằm gọi bạn tình ơi! chỉ nghe gió rét, buông lời thở than. Phải đâu phận bạc hồng nhan, mà sao con phải thở than ưu phiền.
Tưởng rằng chốn ấy thần tiên
Đem con gả bán, bạc tiền héo hon
“Trăm năm bia đá dẫu mòn
Ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ”.