MỘT MÌNH VỚI MÙA THU
Hà Nam Quang
Lối
Mùa thu quê tôi - nước tràn bờ, đồng thành biển
Bông điên điển vàng soi bóng nước dâng
Một chiếc dầm con, một xuồng nhỏ giữa đồng
Một mình giữa mùa thu, con nhớ
Lý con sáo
Thu năm xưa
Cả nước đồng lắng nghe
Tiếng Bác vọng về từ xa
Bản tuyên ngôn độc lập nước nhà
Mùa Thu rực nắng Ba Đình
Giữa cánh đồng Miền Nam nước dâng
Nỗi sướng vui ấm cay bờ mi
Độc lập rồi lời reo vang núi sông
Mấy mươi năm khắc ghi riêng lòng con
Vọng cổ
1/. Mai không kịp nở vào mùa thu đón mừng ngày vui rộn rã. Nhưng dòng Cửu Long đã kịp đong đầy con nước trôi điên điển quê hương bừng dậy sắc hoa … vàng.
Mùa thu ở phương Nam mấy mươi lượt rộn ràng. Ngày thu xưa vai mang giáo nóp, chân đất đầu trần theo tiếng Bác cùng đi. Lời Bác hỏi “Tôi nói, đồng bào nghe rõ không?” – Ôi, giản dị và thân thương gần gũi. Đồng bằng phương Nam có một dòng sông, mỗi độ thu về nước tràn bờ chín nhánh …
2/. Hai tiếng “Đồng bào” Bác cất vang giữa ngày độc lập, đã giúp triệu trái tim tìm thấy cộinguồn. Tuổi trẻ ra đi nào có sá gì. Khúc quân hành của một thời trai trẻ, cũng là tiếng lòng của triệu trái tim. Mùa thu dấy lên chiến thắng Điện Biên, thu thắm đỏ sắc trời xuân đại thắng. Khi đọc Bản tuyên ngôn ghi dấu ngày độc lập, Bác nhất định rồi - “Toàn thắng ắt về ta!”…
Phi vân điệp khúc vĩ
Nắng thu trải vàng trời quê, nhắc nhau nhớ về một ngày thu, giữ cho nhau tấm tình vẹn nguyên, dẫu thời gian lướt qua, màu sương thắm rồi tóc xưa.
Vọng cổ
5/. Một mình đối diện với Mùa Thu là lúc con thấy lòng mình thật nhất. Vậy mà mấy mươi năm đã lặng lẽ đi qua cho tuổi xuân thành kỷ niệm riêng … mình.
Mùa Thu năm bốn mươi lăm con vào Vệ Quốc Đoàn. Trải chín năm trui rèn chí trẻ, rồi tập kết xa gia đình cũng vào một mùa thu. Tình đồng chí, nghĩa đồng bào thuở đó quá thiêng liêng, khổ cực hy sinh vẫn nhường cho nhau hạnh phúc. Có con đường nào đi về quá khứ cho tôi tìm thăm lại những ân tình.
Lý con sáo
Nghe đâu đây
Trong gió chiều mùa thu
Tiếng Bác vọng về từ xa
Nắng thu xưa ấm Ba Đình
Nay trải rộng cuối đồng bằng
Núi sông này dệt bao ý thơ
Vẫn không nói hết gương liệt oanh
Chiều soi mình bên hồn quê Cửu long
Gạn đục khơi trong của riêng đời ta
Vọng cổ
6/. Chiều đồng bằng mùa xuân như đến vội, khi điên điển ven sông nở rộ sắc hoa vàng.
Se sợi tóc bạc màu năm tháng, kỷ niệm về đầm ấm một mùa thu
Mở ngỏ triệu trái tim là lời Bác hỏi: “Tôi nói - Đồng bào nghe rõ không?”./.