NGƯỜI THƯƠNG KẺ NHỚ
Tân nhạc: Hàn Châu
Cổ nhạc: Phạm Văn Phúc
TÂN NHẠC
Anh đi rồi, ngậm ngùi tôi ở lại
Đêm bóng dài, nghe lạnh đầy bờ vai
Người đi vương nỗi nhớ
Người ở lại mang nỗi chờ
Ngõ hồn cô quạnh bơ vơ
Chỉ còn lại một vần thơ
Anh đi rồi, nửa hồn tôi khờ dại
Trăn trở hoài những kỷ niệm chưa phai
Ngày tôi anh gặp gỡ
Ngày tạ từ tay vẫy chào,
Mềm lòng chấp nhận xa nhau
Bởi giòng đời tựa sóng dâng cao…
VỌNG CỔ :
1/ Anh đã ra đi để lại một mình tôi giữa đêm trường nuối tiếc, sương lạnh bờ vai dâng sầu lên mắt biếc, nỗi nhớ niềm thương tha thiết đến bao …. giờ .
Cô quạnh bơ vơ trong vạn nỗi mong chờ .
Tiếng từ ly lặng lờ nơi ngõ vắng, vẫy tay chào nghe mặn đắng bờ môi .
Anh đi rồi tan tác mảnh tình tôi, thương nhớ đầy vơi trong sương lạnh tiêu điều .
Bóng đổ ngã dài con đường vắng cô liêu, vàng vọt ánh đèn vàng buồn hắt hiu năm tháng .
2/ Anh ra đi nửa hồn tôi khờ dại, nửa hồn kia đã về lại bên trời .
Anh ra đi mà không nói một lời .
Kỷ niệm ngày xưa chưa phai nhoà trong ký ức, đêm lạnh hoang tàn tôi thao thức hoài mong .
Nhớ lại ngày nào gặp gỡ giữa chiều Đông, để nhung nhớ rồi đem lòng thương mến .
Rồi tạ từ nhau bao nghẹn ngào quyến luyến, bởi sóng gió cuộc đời đưa anh đến bờ xa .
TÂN NHẠC
Anh ra đi, nơi trời xa xứ lạ
Nhắn gửi gì về miền đất quê ta
Anh vô tư hay là anh còn nhớ
Những con đường tình tự ngày qua
Anh đi rồi, có nghĩa là xa xôi
Tôi ngóng chờ cũng chỉ là chờ thôi
Làm sao ngăn được bước
Người ở lại chung hướng đời
Tình mình nay đành chia phôi
Mắt lệ buồn, tuôn mặn bờ môi …
VỌNG CỔ
5/ Nơi xứ lạ trời xa anh đã quên hay là anh vẫn nhớ, con đường ngày xưa vẫn chờ mong vàng võ, mái tóc thề ai vẫn bay bay theo cơn gió vô …. tình.
Miền đất quê ta ghi dấu chuyện đôi mình .
Phương trời xa tôi xin anh hãy nhớ, chuyện tự tình con đường nhỏ chung đôi .
Dù ngóng chờ chỉ là đợi chờ thôi, làm sao ngăn được bước đời về chung hướng .
Tình quá xa xôi hồn dâng sầu muộn, tuôn mặn bờ môi nhỏ lệ xuống mi buồn .
6/ Anh đã đi rồi chia phôi tình dang dở, trách ai bây giờ khi kẻ nhớ người thương .
Anh phụ tôi rồi sao lòng mãi còn vương, nghe trăn trở giữa đêm trường đơn lạnh .
Tôi đã cố quên sao lòng càng thêm nhớ, biết đến bao giờ ta lại gặp nhau .
Trăng rơi ngoài ngõ ru sầu, gió đưa tình lỡ về đâu trong đêm này .
Bến nước năm xưa nặng đầy câu lưu luyến, con đò tình lỡ một chuyến sang sông .
Ai gieo sầu nhớ trong lòng
Anh đi mắt biếc môi hồng phôi phai….
.................
PHẠM VĂN PHÚC
(11-04-2009)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc