PHẬN MỒ CÔI
Phạm Văn Phúc
NÓI LỐI:
Cha ra đi trong trận bão kinh hoàng năm xưa ấy.
Biền biệt không về , dù chưa thấy mặt con.
Bến sông chờ - mười năm dài mẹ tiều tụy héo hon…
Rồi mẹ ngã bệnh –đi xa , không còn bên con nữa…
(lối vào Ngựa Ô Nam)… Từ giây phút đó , con chợt bàng hoàng nhận ra rằng mình đã là một đứa ..trẻ..mồ…
NGỰA Ô NAM
…côi.
Giữa dòng đời lây lất nổi trôi
Bờ sông lạnh vắng , bến xưa còn đâu giọng à ơi,
Khi màn đêm giăng phủ nơi nơi…
Dáng cha khuất xa giờ tìm đâu bóng mẹ
Cánh chim non chưa đủ sức bước vào đời
Cô đơn thui thủi một phương trời.
Mồ côi thì tội lắm ai ơi!
Một kiếp người cơm vãi , cơm rơi..
Lạc bước chơi vơi , trong nức nở nghẹn ngào
Mẹ cha ơi ! Giờ ở nơi nào?
Con trẻ lạc loài , không nơi nương tựa.
Giữa chợ đời hiu quạnh bơ vơ…
VỌNG CỔ:
1/ Lần cuối cùng trước lúc ra đi con thắp một nén nhang lên nấm mồ đơn sơ của mẹ, chiều đã dần buông trong âm thầm lặng lẽ nhớ bóng mẹ yêu xưa đã xa khuất tự hôm..... nào.
Tan nát lòng con , nước mắt lại tuôn trào.
Mẹ yêu ơi ! Sao bỏ con khờ mà đi mãi, để ngày qua ngày con thương nhớ mẹ biết bao nhiêu.
Ông Trời ơi ! Gieo chi cảnh trớ trêu , mẫu tử tình thâm ông nỡ chia biệt đôi đường.
Thiếu mẹ bên đời đâu còn nữa tình thương, còn ai dắt dìu con giữa đêm trường quạnh vắng.
2/ Rồi ngày mai đây áo con rách vai ai người khâu vá , ai cất giọng ầu ơ ru con ngủ lúc Đông về.
Ai thức quạt thâu canh thầm lặng những đêm hè.
Ai cho mua con từng trái me quả ổi, ai dạy bảo ân cần khi con lầm lỗi hỡi mẹ ơi!
Con khóc thật nhiều khi biết rằng mình đã sớm mồ côi, vì mồ côi mẹ là con sẽ mồ côi tất cả.
Bài học đầu đời với con sao quá lạ, nước mắt bổng vỡ òa trong buốt giá của màn đêm.
LÝ TRĂNG SOI
Bóng chiều buông - xa khuất nơi chân trời
Cuộc đời từ đây vắng xa mẹ rồi.
Còn ai che chở con trong đời.
Mẹ hiền ơi! Thành đô con bước trên đường đơn côi
Từng đêm mưa trong rét mướt chơi vơi
Tủi thân mình sao sớm chịu cảnh mồ côi….
VỌNG CỔ:
5/ Văng vẳng đâu đây câu ca dao xưa ru buồn theo năm tháng, tội lắm ai ơi kiếp mồ côi không cửa không …nhà.
Mộng mị thâu đêm ký ức đã nhạt nhòa.
Bóng mẹ thân yêu cứ chập chờn trong giấc ngủ, con thấy mẹ ôm vào lòng, con lạnh lắm mẹ ơi!
Gió cuốn bên trời rả rích hạt mưa rơi, đem giá lạnh về đây trói buộc đời con trẻ.
Bên bờ hiên vắng con khờ thêm nhớ mẹ, đôi dòng lệ mồ côi tuôn lặng lẽ suốt canh dài.
6/ Đêm trắng mồ côi lạnh lùng ôm giá buốt , manh áo cơ hàn con rét mướt giữa trời sương.
Mẹ bỏ con đi rồi là trống vắng một tình thương, đơn độc dặm trường từ đây con cất bước.
Mẹ ơi! Con biết tìm đâu giữa một trời non nước, vòng tay hiền hòa dìu dắt bước con đi.
Nghẹn ngào rưng lệ bờ mi, con thơ nhớ mẹ những khi chiều tàn…
Hoàng hôn phủ xuống đời cơ hàn đói rách , có nẻo đường nào mà không cô quạnh, mẹ ơi !
Trăng lên buồn vắt ngang trời,
Ngậm sầu cho kẻ sớm mồ côi một mình…
........
P.V.P (19-10-2008)
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc