PHƯỢNG THẮM SÂN TRƯỜNG
Bs Nguyễn Thanh Điền
NÓI LỐI
Tôi quen em nơi mái trường trung học
Nơi thị trấn đất Giồng Riềng mùa hoa phượng trổ đầy bông
Trên mái ngói, thềm rêu thắm đỏ xác phượng hồng,
Ôi lứa tuổi hoa niên sao nhiều mơ lắm mộng.
PHỤNG HOÀNG(8 Câu)
Rồi em rời bỏ trường cũ quê… hương.
1-Về một phương trời xa xôi dịu viễn
2-Vượt muôn trùng sóng biển,
Không biết bao giờ em trở lại trường xưa?
3-Ngày tháng nắng mưa, kỷ niệm ngày xưa nhớ mãi đến giờ
4-Nhìn cánh phượng rơi trong chiều nắng ấm,
Hay những giọt buồn làm đau nhói con tim.
5-Mười mấy năm qua, mái ngói rêu phong, cây phượng cũng già.
6-Bạn bè cũ giờ đây mỗi đứa một con đường,
Những kỷ niệm xưa chỉ còn trong giấc mộng.
7-Chỉ riêng mình thương nhớ mong lung,
Mỗi độ hè sang sân trường rơi đầy xác phượng.
8- Mỗi mắt ngóng trông thương nhớ đợi chờ,
Dù tình yêu chưa thố lộ bao giờ.
VỌNG CỔ
Câu 1: Cứ mỗi lần thấy cây phượng trổ đầy bông đỏ hồng khoe sắc thắm,
Là lòng tôi luôn bồi hồi xao xuyến vì biết ngày mai hạ sẽ đến … nơi… rồi.
Ta lại chia tay mỗi đứa một phương trời.
Tôi lại về với gia đình, đồng ruộng,
Cho thỏa những ngày xa cách nhớ thương (-)
Để lại sân trường với hàng điệp mộng mơ,
Với cây phượng tuôn rơi từng cánh mỏng.
Trên cành cao ve cất tiếng gọi hè sang,
Đã gieo vào lòng tôi nỗi buồn xa vắng(-)
Câu 2: Hoa phượng thắm tươi nơi sân trường năm cũ,
Đã gắn bó đời tôi từ thơ ấu đến bây giờ.
Giờ chia tay sau lưu luyến bồi hồi.
Vì nơi đây đã khắc ghi biết bao kỷ niệm, thuở ban đầu lắm mộng nhiều mơ (-)
Giờ xa trường tôi cảm thấy bơ vơ, thấy nuối tiếc cho một thời áo trắng.
Lứa tuổi học sinh với nhiều mộng đẹp, nay xa trường xa những bạn bè thân.
PHỤNG HOÀNG (Từ Câu 9-12)
9-Em xa rồi, tôi đau buồn, nhìn mắt lệ rưng rưng.
10-Quên đau buồn lo xây dựng tương lai, đã lâu rồi chưa gặp lại em.
11-Giờ trở lại trường xưa, kỷ niệm ngày xưa như chợt quay về.
12-Như có em còn quanh quẩn, bên sân trường tím cả giấc mơ xưa.
VỌNG CỔ
Câu 5: Rồi mùa hè năm nay đã gợi cho tôi nhiều kỷ niệm,
Vì em đã ra đi theo lời tình gọi để lại mình tôi ôm nói tiếc trong …lòng.
Em để mình tôi ôm trọn nỗi đau sầu.
Vì trộm nhớ thầm yêu mà anh không dám ngỏ,
Để bây giờ mỗi đứa một phương xa(-)
Tôi thấy buồn, thấy hụt hẫng chơi vơi,
Vì ôm mãi mối tình đơn phương thơ dại.
Đẹp biết bao nhiêu khi tình đầu còn dang dở,
“Đời mất vui khi đã vẹn câu thề”
Câu 6: Mấy năm rồi tôi cũng rời khỏi trường xưa,
Và đã theo học trong ngành y tế.
Tôi cố quên đi bóng hình người năm cũ,
Nhưng muốn quên thì lại càng thương nhớ nhiều hơn(-)
Em làm sao thấu hiểu hết nguồn cơn,
Bởi yêu em mà tôi dám đâu một lần thố lộ.
Để rồi hôm nay chỉ mình tôi đau khổ,
Ôm nỗi cô đơn mà thầm gọi tên nàng.
Buồn thương số kiếp lỡ làng,
Bao nhiêu nhung nhớ ngập tràn lòng tôi.
Đêm buồn từng bước đơn côi
Ve sầu, xác phượng, buồn ơi là buồn./.
Hội Viên Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Kiên Giang.
Tác giả - Bác sĩ Nguyễn Thanh Điền viết bài ca cải lương (Đặc biệt là bài ca vọng cổ) chỉ chừng 5 năm nay, nhưng anh đã có đến hơn 70 tác phẩm. Ít nhất là nửa trên số nói trên được công chúng biết đến qua Đài PT&TH Kiên Giang dàn dựng phát sóng, đăng ở tập ca cổ HVNT Kiên Giang, Tạp chí Chiêu Anh Các, Đặc san Văn hóa - Thể thao - Du lịch Kiên Giang…
Tác giả hiện đang công tác ở Khoa Cấp cứu Tổng Hợp Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kiên Giang. Dù là Bác sĩ rất tận tâm với nhiệm vụ nhưng rất đam mê ca hát ở phong trào đờn ca tài tử, nên từ đó cũng có hoài bão được viết tác phẩm cho mình, hát theo cảm xúc của riêng mình…