QUÊ HƯƠNG SUỐT ĐỜI THƯƠNG NHỚ
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Quê hương con là mảnh vườn xưa có Mẹ
Bạc mái đầu thấm đẫm vị mặn mồ hôi
Là nơi đầu tiên con cất tiếng khóc chào đời
Là chốn quay về dù có đi xa muôn nẻo.
Nam Ai
Nhưng Mẹ ơi cuộc đời của… con
Như chiếc lá rơi xa cội cây già
Kể từ ngày xuất giá vu quy
Đến hôm nay biết mấy năm trường
Con một mình nơi xứ sở trời Âu
Nhớ Mẹ hiền xưa thường thức đêm thâu
Để hát ru canh giấc ngủ con khờ
Đèn leo lét mờ soi
Đời Mẹ truân chuyên gối mỏi xương mòn
Con dại khờ ham nhung gấm xa hoa
Ôi từng con sóng muôn trùng
Lòng chở nặng sầu thương
Nỗi nhớ quê hương ngàn đêm thêm buốt lạnh
Trời đang đông tê tái se lòng
Giọng khàn hơi con thầm gọi Mẹ hiền
Dù trong giấc ngủ miên man.
Vọng Cổ
Mẹ ơi hai tiếng quê hương cứ chập chờn trong giấc ngủ. Cho nỗi nhớ thiêng liêng thêm giày vò tâm trí, nhưng con biết tìm đâu nẻo cũ để… quay... về.
Câu 1. Khi đã lỡ bước chân đi trên hun hút đường đời.
Rồi mỗi đêm về dưới ánh đèn xa hoa lộng lẫy,
Con lại khát thèm ngọn lửa nhỏ của quê hương.
Nơi có Mẹ hiền ngồi canh giấc ngủ cho con,
Và hát ru:
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người ”.
Con đi lấy chồng vượt thăm thẳm trùng khơi,
Để Mẹ bên đời buồn thương mong nhớ.
Câu 2. Giá buốt trời đông đâu khiến lòng con lạnh, nhưng nỗi nhớ quê hương càng thêm quạnh giữa tim mình.
Nhớ nước bồ kết ngày xưa gội óng ả mái đầu.
Nay tóc của con đâu còn đen huyền tha thướt nữa,
Bởi nỗi nhớ quê nhà nhuộm đến cằn khô.
Đã mấy ngàn ngày con cố đi tìm hai chữ quê hương,
Để ghì xiết mân mê cho thỏa lòng thương nhớ.
Nhưng con chỉ dối lòng, vì:
“Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi ”.
Nói Lối
Rồi một chiều giữa trời Âu bỗng nghe lòng buốt nhói
Con vội vã về trên một chuyến phi cơ
Trở lại quê hương lòng xúc động bùi ngùi
Thỏa nỗi nhớ quê Nhưng đau xé lòng khi mất Mẹ.
Vọng Cổ
Trước đêm nhận hung tin con nghe tim mình như sóng xô bờ bọt tung trắng xóa. Có phải trước lúc đi xa Mẹ dâng trào nỗi nhớ thầm gọi tên con mong mỏi… con… về.
Câu 5. Nồi nước bồ kết Mẹ nấu vẫn còn đây nhưng Mẹ đã xa rồi.
Con được tắm hồn mình giữa tình thương lai láng,
Mà cả cuộc đời Mẹ dành hết cho con.
Mảnh vườn xưa vẫn cây trái ngọt ngon,
Nhưng đâu còn ngát thơm lời thương của Mẹ.
Con vẫn biết là “quê hương mỗi người chỉ một”,
Như cuộc đời con chỉ có một Mẹ hiền.
Câu 6. Con cứ ngỡ xuân này được ấm áp vạn yêu thương,
Để xóa bôi mấy xuân tủi hờn nơi đất khách.
Đứng giữa quê hương mà nỗi nhớ càng thêm quay quắt,
Mẹ đang gần kề mà như cách mấy đại dương.
Con bỗng thèm vị mặn giọt mồ hôi,
Của Mẹ hiền thấm trái cây vườn thuở con còn bé.
Và khát khao lời ru xưa của Mẹ:
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”.
Quê hương thương nhớ suốt đời
Thiêng liêng tình Mẹ biển trời bao la
Xuân về… mẫu tử chia xa
Giọt buồn quyện tiếng ngân nga ru hời./.
Long Xuyên, đêm 10 tháng 11 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyền là một tác giả nổi bật trong lĩnh vực nghệ thuật vọng cổ, với hơn 200 tác phẩm đóng góp vào kho tàng cải lương Nam Bộ. Anh không chỉ sáng tác để bảo tồn mà còn phát triển các giá trị văn hóa truyền thống, tạo nên những dấu ấn sâu đậm trong lòng khán giả yêu nghệ thuật.
Từ nhỏ, Đặng Thanh Huyền đã được nuôi dưỡng trong môi trường đậm chất văn hóa dân tộc, nơi cải lương là nguồn cảm hứng lớn. Nhưng chính trong thời gian học Đại học Luật Cần Thơ vào năm 2002, niềm đam mê này mới thực sự bùng cháy khi anh tình cờ được nghe những câu vọng cổ đầu tiên từ một người bạn. Từ đó, anh bắt đầu hành trình tự học sáng tác và dần khẳng định tài năng của mình.
Hiện tại, Đặng Thanh Huyền đảm nhận vị trí Kiểm sát viên tại Viện Kiểm sát Quân sự Khu vực 92 thuộc Quân khu 9 với quân hàm Đại úy. Mặc dù công việc trong quân đội rất bận rộn, anh vẫn luôn dành trọn đam mê và tâm huyết để sáng tác nghệ thuật. Đối với anh, cải lương không chỉ là niềm yêu thích mà còn là trách nhiệm với văn hóa dân tộc, nơi anh gửi gắm tình yêu quê hương, đất nước và con người qua từng lời ca tiếng hát.
Các sáng tác của anh được biết đến với chiều sâu nhân văn, truyền tải những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống đời thường và những giá trị văn hóa truyền thống. Nhiều tác phẩm của anh đã được ghi âm, phát sóng trên các đài truyền hình và phát thanh, đưa lời ca ngọt ngào của nghệ thuật vọng cổ đến với công chúng.
Với hơn 200 tác phẩm cùng sự cống hiến không ngừng nghỉ, Đặng Thanh Huyền đã gặt hái nhiều giải thưởng uy tín và trở thành một biểu tượng của sự nỗ lực trong việc giữ gìn và phát huy nghệ thuật cải lương Nam Bộ. Anh hy vọng sẽ tiếp tục sáng tác những tác phẩm chất lượng, góp phần làm cho nghệ thuật này mãi trường tồn và phát triển theo thời gian.
---