UÊ HƯƠNG TÌNH MẸ
Võ Đức Ánh
Lối:
Quê ta đó Đức Hòa ơi thương nhớ
Mấy xa đâu mà sao lâu quá không về
Để đêm nằm nghe mẹ kể chuyện ngày qua
Thời khói lửa của quê nhà bao gian khổ
Vọng cổ:
Để sống lại ngày thơ bên tiếng ầu ơ ấm áp lời ru những trưa hè êm ã.Dưới mái tranh thưa nơi làng xưa xóm nhỏ nắng ngã chiều buông ráng đỏ áng mây....hồng....
Câu 1: Chầm chậm hoàng hôn rơi nhẹ xuống ven đồng.
Bát ngát mênh mong một vòm trời xanh thẳm,ánh trăng vàng lơ lửng đậu cành tre.Đêm mơ màng nghe trong gió lan xa,dìu dặt thanh âm đâu đó giọng ai hò.Khoan nhặt bổng trầm cứ mãi ngân nga,giữa một miền quê đậm đà tha thiết.
Câu 2: Ơi một miền quê trong ta hằn ôm ấp,chiếc áo bà ba còn in đậm nét phong trần.
Dù đến bao lâu cũng không nhạt bóng phai hình.
Là mẹ mẹ ơi dù yên lành non nước,dù đã qua rồi cảnh cửa nát nhà tan.Nhưng trên đôi vai gầy những mãnh vá dọc ngang,là dấu ấn thời gian cho đời con phải nhớ.Mẹ đã vì ai mà gánh gồng bao gian khó,trong những tháng năm dài mưa gió mịt mù giăng.
Lối:
Dẩu đã quen rồi cảnh giá rét trời đông
Nhưng ở trong con vẫn lạnh lùng đêm không ngủ
Mẹ ngồi kia lặng thầm bao trăn trở
Nghỉ suy gì mà đôi mắt đã quần thâm
Vọng cổ:
Giữa bóng tối mênh mong bên ngọn đèn chông những ngón tay run theo từng dòng chữ nhỏ.Mẹ đọc thư ba cho vơi sầu bớt khổ hay ấp ủ một niềm riêng đang dấu ở tim....mình....
Câu 4: Mà gương mặt ấy bừng lên như ánh lửa bập bùng.
Như đốt cháy không gian u buồn lặng lẽ,cho khoảng trống giữa tâm hồn là sắc đỏ niềm tin.Là tia nắng Ba Đình là mùa thu ấy lung linh,là chan chứa yêu thương và sâu tình nặng nghĩa.Nghe như thấy ngoài kia vấng dương đang chiếu tỏa,cho ở trong đây rực rở ánh mai hồng.
Câu 5: Từ đó mẹ vui như quên thời khói lửa,trực diện đấu tranh mẹ đi giữa dòng người.
Những tiếng hô vang như lở đất lông trời.
Đòi áo ấm cơm no đòi hòa bình hạnh phúc,chống càng quét ruộng vườn,chống lập ấp dồn dân.Dinh quận trưởng Đức Hòa đồn Mỹ Hạnh bót An Ninh,giặc bắt mẹ giam rồi nhục hình tra tấn.Nhưng dẩu máy chém dùi cui đầu lê họng súng,mẹ vẫn hiên ngang trong dáng đứng quai hùng.
Câu 6: Đầu quấn khăn rằn quần xoắn ngang chân,mẹ vang tay ngăn cản đầu xe bọc thép.Cho cây lúa đồng ta luôn bám bùn với đất,dẩu xơ xác dập bầm nhưng rể chắc mầm sâu.Cho hạt gạo thắm vào nổi vất vã gian lao,mà đời mẹ gieo neo để ươm từng hạt giống.Để mỗi chén cơm thơm là mổi ngày con được lớn,biết nhẩn mặt quân thù và cầm súng giữ biên cương.Và mẹ cũng là người mẹ hậu phương,cho bao trận thắng của quê hương anh hùng.
Hai mươi năm rồi đất nước bình yên
Biết ai nhớ ai quên người mẹ hiền năm cũ
Nhưng với riêng con mẹ là muôn thuở
Dẫu ở nơi nào cũng vẫn giữ trong tim.