RU CON
Phan Văn Dài
Dân ca
Gió mùa thu, mẹ ru con ngủ, năm canh chầy là năm canh chầy thức đủ vừa năm. Hỡi người người ơi hỡi chàng chàng ơi em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng. Hãy nín nín đi con hãy ngủ ngủ đi con, con hời con hỡi, con hỡi con hời. Con hỡi con hời… hỡi con...!
Vọng cổ
1. Hãy ngủ đi con trong nôi nhỏ đong đưa dưới mái nhà yên vắng, leo lét ánh đèn khuya lá vàng rơi lác đác theo gió mùa thu về hiu hắt qua vườn… Mẹ lắng tai nghe tiếng vó ngựa trên đường. Xem có phải người đi ngoài vạn lý, vừa trở về thăm lại thảo đường xưa. Mái tranh đã phai màu qua mấy độ nắng mưa, mẹ ôm con trong buồn bã đợi chờ. Ngồi ngậm ngùi nhìn gương mặt trẻ thơ, sao con khóc hoài hay nhớ cha nơi biên ải?…
2. Biết không con mẹ nhớ thương mòn mõi, ước như cánh chim bay vào cuối nẻo chân trời. Từ tiễn cha con đi đã mấy năm rồi. Sông quê đã thành Ngân Hà dằng dặc, Chức Nữ não nùng biền biệt bóng Ngưu Lang. Mẹ không như người thiếu phụ lầu trang, nhìn dương liễu tiếc khuyên chồng tìm khanh tướng. Đất nước mình ngoại bang bao đời xâm lấn, nên những người chồng phải thành những chinh nhân!...
Dân ca
Đến mùa xuân trong cơn gió ẫm, cha con về là cha con về con nắm tay cha. Hỡi người người ơi hỡi chàng chàng ơi em nhớ tới chàng, em nhớ tới chàng. Hãy nín nín đi con hãy ngủ ngủ ngủ đi con,con hời con hỡi, con hỡi con hời. Con hỡi con hời hời… hỡi con!...
Vọng cổ
5. Lúa chín ngoài đồng xa đang chờ tay người đến gặt, mong một ngày kia tan tành bóng giặc cha con cởi chinh y về trong nắng xuân hồng… Vui cảnh điền viên tình nghĩa mặn nồng. Cha cầm tay tập con đi từng bước, phút chốc quên rồi chiến trận bừng sôi. Không còn nghe tiếng đạn réo tên bay, chỉ nghe rộn rã giọng cười con trẻ. Đốn củi rừng sâu cha cùng với mẹ dựng lại nhà cao đêm đón ánh trăng vàng.
6. Hỡi người mến yêu phương trời nào xa thẳm, có biết những đêm buồn hồn mộng vượt phong ba. Kiếm tìm chàng trong mờ mịt gió mưa để được nắm bàn tay dắt nhau về quê cũ. Để cúi xuống bên nôi hồng nho nhỏ, ngắm con mình đang ngủ say sưa. Gió đùa lay động rèm thưa
Ngỡ bàn tay của người xưa vén tìm.
Nhưng bốn bề sau trước vẫn lặng im, tiếng trẻ thơ khóc đêm dài áo nảo. Chỉ nghe tiếng võng u trầm
Canh vắng mẹ nằm thao thức hát ru con.