TÂM SỰ TRẠC TUYỀN
Phan Văn Dài
Nói lối
Sân Phật Tự tiếng chuông buồn ngân vọng
Lá mãn phần theo rụng dưới hoàng hôn
Trong câu kinh ngỡ rũ sạch hương trần
Hình ảnh cũ cứ âm thầm hiển hiện.
Vọng cổ
1. Vương Gia Trang những chiều xao xuyến từ hội Đạp Thanh lưu luyến tâm hồn… Lối mộng vườn xuân quyện thắm tơ đàn. Người tao nhã cho lòng thương nhớ, mối duyên đầu ngây thuở băng trinh. Nhưng ai ngờ dang dở mộng ba sinh, giông bão từ đâu đổ xuống gia đình. Lãm Thúy úa xào hoa lá buồn tênh, trăng nước Lam Kiều nhớ bóng hình xa vắng...
2. Vì chữ hiếu thân qua cầu cay đắng, khổ nhục từ khi dấn bước đăng trình. Mười lăm năm qua mấy cuộc ân tình. Nào bạn Liêu Dương nào người Vô Tích, bao đêm lầu Ngưng Bích lệ tàn canh. Bến Châu Thai hạnh ngộ khách hùng anh, những khoảnh khắc an lành một chuỗi dài bi lụy. Ai kẻ tri âm ai người tri kỷ, còn lại cánh hoa tàn gió bụi trần gian!
Nói lối
Quằn quại giữa chốn phong trần nhơ nhuốc
Sông Tiền Đường mong rửa được oan khiên
Kiếp thừa sinh nương náu ở am thiền
Mang pháp hiệu là Trạc Tuyền sư nữ.
Vọng cổ
5. Hồn Đạm Tiên lại hiện về nhắn nhũ, nhắc lại lời xưa hôm tảo mộ u tình… Khóc cho ai hay khóc cho mình? Tên có tại sổ Đoạn Trường ai oán, cho má hồng lưu lạc lầu xanh. Tuyệt sắc mà chi để phận mong manh, tài mạo làm gì thân đầu gành cuối bãi. Thấm thía làm sao chuyện tang điền thương hải, năm tháng trần nhơ còn lại mãnh nâu sồng.
6. Tiếng mõ am không nhắc tâm về bến giác, sao mắt lệ nhòa vẫn vọng hướng xa xăm. Sân Lai ấy bây giờ còn bóng dáng song thân, em gái nhỏ có nhớ lời chị dạy? Người ấy quay về đứng bên vườn thúy, nghe chuyện buồn hẵn lệ chứa chan.
Xót gì một kiếp hồng nhan
Còn em thay chị tròn duyên sắt cầm.
Sương nhỏ giọt trên thềm như thương cảm cho ta,
tình nghĩa cũ mượn quan hà ngăn cách.
Canh khuya trăng phủ am thiền
Mong nỗi ưu phiền vơi cạn giữa lời kinh.