TÂM SỰ VỚI QUÊ EM
(Mến tặng: Lâm Hữu Tặng và những người con Bình Phước)
Trần Việt Liêm
NÓI LỐI
Tốt nghiệp ngữ văn, anh xin về quê em Bình Phước
Bởi thương đất Đồng Xoài xanh mướt lá cao su
Quý Lộc Ninh vùng đất chiến khu
Căn cứ cũ còn nhiều gian khổ
Vọng cổ
1/ Em ơi ! anh là đứa con thân yêu của miền tây nam bộ.
Vì quá yêu em nên anh thành chàng lãng tử mượn chén tình say,
lạc bước đến đây làm bạn với …cây …rừng
Em là một vầng trăng sáng giữa đêm rằm. Giây phút gặp em
anh nghe lòng mình rung động, bởi giọng nói ngọt ngào e ấp
nụ cười duyên. Anh yêu cái chập chùng của đồi núi quê em,
yêu những tán lá cao su xanh thắm mượt mà. Những buổi chiều
về theo gió thoảng xa xa, mây từng đàn la đà trên đỉnh núi
2/ Còn nhớ không em những năm đầu gian khó, Bình Phước
quê em còn đó nét thăng trầm. Cuộc sống người dân còn thiếu
thốn cơ bần. Nhưng qua mười lăm năm hình thành ,phát triển,
quê hương này đang đổi thịt thay da. Rừng cao su xanh thắm ngút ngàn,
vườn điều thơm ngát hương hoa, đó là sự gắn kết giữa lòng dân
ý Đảng. Để hôm nay nhà nhà vui no ấm, trên mảnh đất anh hùng
rực sáng những niềm tin
NÓI LỐI
Mười lăm năm rồi phải vậy không em?
Cứ mỗi độ hè sang hoa bằng lăng tím nở
Nhắc kỷ niệm xưa anh thấy lòng vui hớn hở
Con của chúng mình nay cũng lớn khôn thêm
Vọng cổ
5/ Nó cứ hỏi anh cha ơi ! vì sao quê ngoại gần còn nội thì xa
quá? Sao cha không đưa con về miền quê sông nước nơi có
rặng dừa xanh soi bóng mát những… trưa… hè
Để con được ngắm màu hoa tim tím lục bình. Để con được tắm
mình trong yêu thương nguồn cội, nghe sóng biển rì rào nơi đất
mũi Cà Mau. Thương con nhiều anh đã hứa với con, một
ngày nắng đẹp trời xanh sẽ về thăm quê nội. Còn với quê em từ
lâu anh đã hứa, là sẽ xem nơi đây như máu thịt của mình.
6/ Mười lăm năm rồi sánh bước ở bên em. Anh vui sướng được
làm cánh chim bay trên bầu trời quê mẹ. Thương lắm em ơi nụ
cười thơ trẻ, thương những tiếng đánh vần bập bẹ chưa tròn câu.
Hạnh phúc của người thầy giáo vùng cao, là chăm bón cho đời
thêm xanh nét chữ. Cùng với Đảng với dân tiếp thêm trang sử,
mà thế hệ cha anh đã để lại hào hùng
Đi dưới những con đường rợp bóng bằng lăng, nhìn sắc tím
lung linh mà lòng anh trào dâng tâm sự. Bình Phước ơi! trọn đời
xin vẹn giữ, một chút tự hào được làm rễ quê em
(Kỷ niệm chuyến đi thực tế sáng tác tại Bình Phước 19-22/09/2011)
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…