THĂM NHÀ LAO CÂY DỪA
Tác giả Bs Nguyễn Thanh Điền
NÓI LỐI
Tôi trở về đây giữa trời xanh tháng bảy.
Nhà Lao Cây Dừa ngày ấy vẫn còn đây
Đồng đội ngày xưa nay tìm sao chẳng thấy.
NGỰA Ô NAM
Lòng bùi ngùi chợt nhớ lại năm...xưa. Các anh bị roi đòn tra tấn sớm trưa
Thương tiếc tiễn đưa, nghẹn ngào thương nhớ người xưa, khi trời đổ cơn mưa.
Bọn cai ngục dùng cực hình tàn bạo; rút móng, đóng đinh, đục khoét chân người. Ôi! Máu đổ đầm đìa. Các anh vẫn một lòng một dạ với nước non, lời Bác dạy sắc son. Để hôm nay tôi trở lại nơi này, bao ký ức chợt đong đầy. Gợi lòng...tôi dâng sóng dậy, tưởng chừng các anh đã về đây.
VỌNG CỔ
Câu 1: Nhìn những chiếc lá vàng rơi tôi nghe lòng mình buồn da diết, cố tìm quanh đây bao bóng hình thân thiết đã ra đi mãi mãi xa...rồi. Anh đã nằm yên nơi góc biển chân trời. Để Phú Quốc hôm nay xanh màu tươi thắm. Từng con đường mòn nắng ấm trải thênh thang(-) Ngọn gió chiều cứ nhẹ thổi miên man. Đảo Ngọc hân hoan chào đón chân người. Đã qua rồi cảnh máu đổ, thây phơi, Phú Quốc rạng ngời trên đường đổi mới(-) LÝ CÁI MƠN
Nhìn... Nhà lao...lòng đau như cắt, biết nói sao đây, những ngày khổ đau triền miên, đã bao năm niềm đau ấy vẫn không phai mờ, giờ về đây cõi lòng bâng khuâng, bao nhớ thương trào dâng, anh đi rồi nhưng trọn vẹn mùa xuân.
(Ca tiếp VỌNG CỔ)
Câu 2: Nhìn hàng rào kẽm gai, chuồng cọp, nhớ ngày xưa giặc tra tấn kinh hoàng.
Dù da nát thịt tan các anh vẫn không màng.
Nhìn trại tù mắt tôi nghèn nghẹn, nhớ những ngày trong ngục tối âm u(-)
Ánh hồng dương xóa sạch áng mây mù, chúng không giết được người tù kiên trung, lẫm liệt. Các anh vì non sông một lòng kiên quyết, ghi tên mình vào sách sử truyền lưu.
NÓI LỐI
Tôi đến viếng nghĩa trang liệt sỹ, nhìn lá vàng rơi như thủ thỉ đôi lời
Các anh nằm đây, quê mẹ muôn nơi. Anh đã gửi thân nơi biển rừng Đảo Ngọc.
VỌNG CỔ
Câu 5: Ngọn gió thổi vi vu từng chiếc lá bàng rơi xào xạc, tưởng chừng như các anh từ nơi đất lạnh trở về đây gặp lại bạn năm...nào.
Máu anh tuôn rơi cho đất đảo xanh màu.
Cho vườn tiêu quê một màu xanh thẳm, hương tiêu lan tỏa làm khóe mắt rưng rưng(-) Tiếng anh gào lên giữa biển đảo núi rừng, nghe dạt dào tình quê hương đất nước. Bỗng nghe tiếng đọc bài ê a của em nhỏ, vang lên những tấm gương vì nước quên mình.
Câu 6: (4 NHỊP VÔ) Đoạn cuối PHI VÂN ĐIỆP KHÚC
Ơi!...Biển xanh quê mình, thấm tình nước non
Nhớ sao Bãi Dài, dừa xanh... đứng soi bóng hình
Hàm Ninh nắng vàng lung linh. Hòn Thơm biển chiều đẹp xinh
Ca tiếp VỌNG CỔ câu 6
Phú Quốc xinh tươi ngàn năm anh dũng
Đẹp lắm quê hương non nước hữu tình.
Rạng ngời biển đảo hiển linh,các anh còn mãi dáng hình Việt Nam
Nhà lao ta đó hiên ngang,hàng dừa soi bóng ngập tràn nắng xuân./.
Hội Viên Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Kiên Giang.
Tác giả - Bác sĩ Nguyễn Thanh Điền viết bài ca cải lương (Đặc biệt là bài ca vọng cổ) chỉ chừng 5 năm nay, nhưng anh đã có đến hơn 70 tác phẩm. Ít nhất là nửa trên số nói trên được công chúng biết đến qua Đài PT&TH Kiên Giang dàn dựng phát sóng, đăng ở tập ca cổ HVNT Kiên Giang, Tạp chí Chiêu Anh Các, Đặc san Văn hóa - Thể thao - Du lịch Kiên Giang…
Tác giả hiện đang công tác ở Khoa Cấp cứu Tổng Hợp Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kiên Giang. Dù là Bác sĩ rất tận tâm với nhiệm vụ nhưng rất đam mê ca hát ở phong trào đờn ca tài tử, nên từ đó cũng có hoài bão được viết tác phẩm cho mình, hát theo cảm xúc của riêng mình…