THÓI ĐỜI
Nhạc: TRÚC PHƯƠNG
Tác giả: LOAN THẢO
Nhạc:
Đường thương đau đầy ải nhân gian, ai chưa qua chưa phải là người!
Trong thói đời cười ra nước mắt, xưa trắng tay gọi tên bằng hữu.
Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao, còn gian dối cho nhau!
Người yêu ta rồi cũng xa ta, nên chung thân ta hận cuộc đời.
Đôi mắt nào từng đêm buốt giá, đêm chiếu chăn tình ta nhịp thở.
Người đổi thay khi rũ cơn mê, để chua xót...trên bước...về!
Vọng cổ
1/- Thói bạc đen đời giẫm cho mắt trũng sâu cho môi thâm xám cài lên vầng trán ưu tư bằng những vực sâu thăm thẳm...đau...buồn! Trời dẫu rộng thênh thang mà nhân nghĩa đã bặt đường.
Cay đắng làm sao giàu sang là mật ngọt ? Lũ bạn bè là ruồi vây bủa để chia xẻ vị thơm ngon. Đến ngày nào chỉ còn trơ tay trắng tình nghĩa lánh xa bằng hữu cũng quay lưng.
Trơ trọi một mình để nuôi hận chung thân, chua xót tình đời mà rưng rưng nước mắt...
2/- Rượu ngao ngán nếm nhiều cay đắng, chuyện tình yêu nói nữa chỉ thêm buồn!
Túi rỗng lưng không thì người yêu cũng chia xa đôi ngã đôi đường. Môi hồng đâu còn thơm lời ân ái? Tiếng dối gian dùng để che lấp mắt yêu đương.
Tóc rũ buồn trên gối lẻ cô đơn, tiền trao tay đổi vài phút giây chăn chiếu.
Máu vỗ mạch căng hòa nhịp thở , ru cơn mê mà không tìm được tình yêu...
Nhạc:
Rượu trần ai gợi niềm cay đắng, những suy tư in đậm đường hằn.
Giờ còn ai đâu để vui, khi trót sa vũng lầy nhân thế?
Cỏ ưu tư buồn phiền lên xám môi.
Bạn quên ta tình cũng quên ta nên trắng đêm thui thủi một mình.
Soi bóng đời bằng gương vỡ nát, nghe xót xa ngời lên tròng mắt!
Đoạn đường xưa ta đã đi qua, ngày vui tới...ta...vẫn...chờ!
( Ngày vui tới, ôi còn...xa ! )
Vọng cổ:
5/- Thui thủi một thân đâu còn ai để mà vui nữa?...Đường xa trời trãi nắng bụng đói cơm hồn đói cả chân... tình.
Lòng rỗng tiền không ngồi xót xa và suy ngẫm chuyện nhân tình.
Bên vệ đường nhìn đời vỡ gương soi bóng, gương vỡ nát rồi còn gì nữa mà soi? Đời trâm mật sao mà lệch lạc khó coi? Thấy gì đâu chỉ còn là màu đen bạc? Vị đời đã trót nếm mùi chua chát, gượng dậy mà đi cho hết đoạn đường trần.
6/- Trong vũng lầy nhân thế ta bắt đầu ngã xuống, chân thân yêu xưa giờ cũng lạnh lùng giẫm đạp để đi qua.
Giữa cuộc đời giờ chỉ còn lại có một ta, cỏ ưu tư làm xám môi phiền muộn.
Đường đầy ải phải gắng đứng lên mỗi lần vấp ngã,
Thế sự đổi thay thói đời đen bạc là ngọn lửa để trui luyện con người. (-)
Mỗi độ vào Thu lá phải vàng rơi. Cây xơ xác trơ xương buồn thãm.
Lại còn trải qua một mùa Đông xám. Vẫn kiên tâm chờ nẩy lộc ở mùa Xuân.