TRÁCH MẸ
Bạch Nguyệt
Nói lối:
Mẹ không bỏ con khi con mới tượng hình trong dạ
Bởi giọt máu hồng chẳng có tội tình chi
Nhưng tại sao lúc con cất tiếng khóc chào đời
Mẹ lại nhẫn tâm đoạn đành bỏ con đâu thương tiếc…
Vọng cổ:
Câu 01: Mẹ ơi mẹ có nghe chăng tiếng khóc chào đời con trẻ. Và thấy hạnh phúc sướng vui hay tim lòng đang sợ hãi muốn dứt bỏ núm ruột thiêng liêng đã mang nặng... bao... ngày.
Chắc ở đâu đó trong tim mẹ còn sót lại tình yêu thương con vô bến vô bờ.
Nhưng chắc có lẽ do mẹ muốn xóa bôi những tháng ngày buồn cùng ai đó, người mà con chưa được lần gọi tha thiết bằng cha.
Rồi khi lớn khôn con nghe ai hát ngợi ca về tấm lòng người mẹ, “lòng mẹ bao la như biển Thái Bình”.
Con chạnh lòng nghe giọt lệ tràn tuôn, thầm trách mẹ hiền sao nhẫn tâm chối bỏ…
Câu 02: Mẹ bỏ con để trở về với cuộc đời son trẻ, hay muốn xa lánh điều tiếng mỉa mai ác nghiệt của đời.
Để cho con trở thành đứa trẻ mồ côi không cội không nguồn.
Nhưng may mắn có một gia đình đã nhận con về nuôi dưỡng, và luôn lo lắng chuộng chiều chăm sóc thương yêu.
Nhà dẫu nghèo nhưng giàu lắm nghĩa nhân, và con đã lớn lên bằng những tấm lòng nhân hậu.
Dù không sanh nhưng nặng nghĩa tình nuôi dưỡng, cho con bớt mặc cảm với đời là một đứa trẻ mồ côi…
Nói Lối:
Xuân đang về hương ngập tràn nơi xóm nhỏ
Bè bạn nô đùa như lũ chim non
Con ngồi buồn nơi xó bếp cô đơn
Dẫu mẹ cha cũng mua tặng con nhiều áo mới…
Vọng Cổ:
Câu 05: Bởi có kẻ chọc con là đứa con hoang không nguồn không cội. Nên dù đang giỡn vui con bỗng dưng dừng lại cảm thấy đớn đau buồn tủi… khôn… cùng.
Vừa lúc mẹ đến nơi đây tìm lại giọt máu thâm tình.
Con như đang đứng giữa hai nguồn cảm xúc, nửa hạnh phúc ngập tràn nửa oán giận khôn nguôi.
Mẹ cha con dù chỉ là nước lã người dưng, nhưng luôn yêu thương con trọn vẹn bằng tấm lòng cao cả.
Còn mẹ thì sợ con trở thành gánh nặng, nên đã bỏ mặc con cuộc sống lạc loài…
Câu 06: Con vẫn biết mẹ đã mang nặng đẻ đau con, và trải qua chín tháng mười ngày cho con được nên hình nên vóc.
Tình mẫu tử thiêng liêng không có gì sánh nổi, hơn cả mạch nước trong nguồn ngào ngạt trào tuôn.
Dẫu có tủi hờn nhưng nay con đã lớn khôn, con cũng hiểu được tình yêu thương của cả hai người mẹ.
Một người mẹ dưỡng nuôi canh cho con từng giấc ngủ, và một người mẹ thai mang khổ nhọc trăm bề.
Ngâm thơ:
Ngày xưa trách mẹ thật nhiều
Nay bên hai mẹ thương yêu đong đầy
Xuân về trong mắt thơ ngây
Từ đây con được có hai mẹ hiền…
Tên thật: Lại Thị Bạch Nguyệt