TRĂNG NON
Hà Nam Quang
Lối
Trăng mười bốn non màu lá mạ
Rải đầy sông ánh bạc trộn phù sa ...
Bắn nhạn
Trên đường tha phương nghe thương nhớ chị
Quê nhà sớm nắng chiều mưa
Nặng vai - gánh nặng gia đình
Cho tang bồng em thỏa chí phiêu du
Bởi lỡ nặng rồi cái nghiệp cầm ca
Hò là hò xự xang đêm đêm khoan nhặt ngọt lời em ca
Từng câu hát thiết tha, là tiếng nói con tim
Em đang gởi trọn cho người muôn phương
Hay đang gởi chị - từng tâm tình yêu thương ...??
Vọng cổ
1. Biết em mê hát cải lương chị thường nhìn em bằng đôi mắt băn khoăn lo - mừng lẫn lộn. Dẫu ngày hôm nay không còn định kiến "vô loại xướng ca", nhưng em ơi - cái nghiệp cầm ca là vui ít, lo ... nhiều.
Em là trăng non sớm mọc lúc ban chiều.
Trăng chưa đủ sáng để tỏa sắc vàng rực rỡ, nghệ thuật và cuộc đời ... đôi lúc - đối kháng nhau. Sân khấu đèn màu có nhạc có thơ, cũng có cả khen-chê, thương -ghét. Điệu vọng cổ buồn thường gợi nỗi bi thương, chị sợ… trăng non sớm mọc rồi sớm tắt...
2. Chị Hai ơi em là con trai thích một chút phiêu lưu mạo hiểm, em muốn sống đời lãng du phiêu bạt khắp sông hồ. Em lén đi theo gánh hát cải lương, chị đừng cho má biết, để má khỏi lo buồn. Em muốn mình được cất cao tiếng hát, câu hát miệt vườn - điệu vọng cổ Bạc Liêu. Em không nghĩ gì chuyện được - mất, hơn - thua, không dám bon chen vào vòng đua tranh danh lợi. Chị lặng nhìn em, giấu nỗi buồn vời vợi, "em đã chọn rồi, thì hãy vững bước nghe em"...
Lối
Đêm đó, chị thức may cho em cái áo dài "vạt mẻ"
Tặng em làm hành trang trên bước đường xa
Từ đó em đi, chị ở lại quê nhà
Mỗi lần má trách - chắc chị giấu nỗi lo thầm trong ánh mắt ...
Vọng cổ
5. Em tung cánh bay rồi mê say bầu trời cao rộng. Mê ánh đèn lung linh, mê xiêm y lộng lẫy, mê những tràng pháo tay vang dậy giữa hoa ... đèn.
Cánh chim bay đi mải miết khắp trăm miền.
Chị ơi tại em sinh ra giữa đồng bằng châu thổ, điệu vọng cổ đã thấm vào hơi thở tự nhiên. Chị đừng giận em chưa học xong đại học, hứa vài bữa về nhưng mê hát lại đi xa. Dù còn thiệt thòi cái nghiệp xướng ca, nhưng hạnh phúc là khi em được sống trọn với sự lựa chọn của mình.
6. Trăng 14 non màu lá mạ, rải đầy sông ánh bạc trộn phù sa. Đêm tha hương lòng chạnh nhớ quê nhà, thương nhớ chị, nhớ mẹ già đang trông ngóng. Vai diễn đêm nay, em mặc áo dài chị tặng, nghe ấm bên mình hơi ấm chị yêu thương. Trong mỗi vai tuồng, mỗi lời hát đêm đêm, em vẫn thấy ánh mắt chị dõi theo lặng lẽ. Rồi một ngày em nhận thư của chị, rằng "mẹ mừng cho em và hết giận em rồi".
Chị ơi, trăng 14 giờ không còn non nữa
Em đã trưởng thành theo từng bước đi xa
Dẫu đi xa em không thấy mình đơn lẻ
Khi mỗi chặng hành trình có tấm lòng chị bên em./.