XAO XUYẾN MỘT CHIỀU MƯA
Lâm Hữu Tặng
“Lần cuối gặp nhau Lan khẽ nói: Thương mãi nghe anh,
Em yêu anh chân thành, nếu duyên không thành, Điệp ơi! Lan cắt tóc quên đời vì…anh….
VỌNG CỔ
Điệp ơi! Mai lên chốn thành đô nhà xe rực rỡ. Xin đừng quên bến đò ngang con song nhỏ chốn quê xưa em vò võ mong…chờ .”
LÝ SÂM THƯƠNG
Ôi tiếng ca chơi vơi!
Giữa chiều mưa, gợi bao xao xuyến.
Đôi bước chân lang thang,
Ngập ngừng trên phố mưa.
Người đàn bà run run,
Lời ca như chứa chan nỗi niềm.
Còn người chồng so dây,
Lần bước chân đó đây kiếm tiền.
VỌNG CỔ
CÂU 1
Đôi vợ chồng lần từng bước chân giữa phố xá mênh mông những đoàn người qua lại. Tiếng đàn của ông và tiếng ca của người vợ ấy hòa cùng tiếng mưa rơi trong cái lạnh khôn …cùng.
Hai kiếp sống lang thang đi giữa phố phường.
Xe vẫn đi qua mọi người không để ý,
Bởi tiếng đàn và giọng hát quá bơ vơ.
Khách qua đường giữa một chiều mưa,
Mấy ai chạnh niềm thương đời nghệ sĩ.
Đôi mắt mù loà nhưng tiếng lòng còn ngân mãi,
Dâng tặng cho đời lời ca tiếng hát.
CÂU 2
Người chồng bắt đầu chuyển dây sang điệu oán, người vợ hát lên trong giá lạnh muôn phần.
Con là Nguyễn Thị Lan còn nặng nỗi u buồn.
Mượn thiền môn để vùi chôn niềm tâm sự,
Lòng vẫn còn lưu luyến chuyện thế gian.
Sao cuộc đời lại lắm nỗi trái ngang,
Rày đó mai đây với tình yêu nghệ thuật.
Mỗi tiếng tơ rung từng lời ca tiếng nhạc,
Xuất phát tự đáy lòng không dễ gì phai.
LỐI:
Người vợ vừa hát xong bài hát ấy,
Tiếng tơ chùng đàn kia bỗng đứt dây.
Trong muôn vàn khách qua lại nơi đây,
Ai để ý trước mảnh đời cơ khổ .
PHỤNG HOÀNG
Rồi từ…xa.
Có một bà lão đang lần đến.
Trông vẻ hiền từ trìu mến.
Hai khúc bánh mì để đỡ lòng trong một chiều mưa.
Đôi tay run run,
Cầm bánh trên tay người vợ nhường chồng.
Đôi vợ chồng nói lời cảm tạ,
Trước tấm chân tình trong đói lạnh chiều nay.
VỌNG CỔ
CÂU 5
Mưa đã ngừng rơi, trời quang mậy tạnh. Người vợ hát lên bài hát của nàng Thoại Khanh qua muôn dặm quan…hà.
Châu lang ơi! Thiếp cõng mẹ sang Tề.
Tìm gặp chàng cho trọn lời hải thệ,
Cho cuộc tao phùng không bỡ ngỡ chuyện đôi ta.
Đi khắp nẻo đường kẻ lạ người xa,
Dâng tiếng hát lời ca cho đời thêm hương sắc,
Khách qua đường bấy nhiêu người biết mặt,
Và bao kẻ cảm thông cho số kiếp ca cầm.
CÂU 6
Phố thị đã lên đèn tấp nập đông vui,
Đôi bóng nhỏ lần dò trong đêm tối.
Bỏ lại sau lưng tiếng đàn giọng hát,
Có mấy người thấu hiểu được tâm tư,
Dòng đời như dòng nước ngược xuôi,
Lang thang đây đó khóc cười thế gian.
Cuộc đời lắm nỗi gian nan,
Thời gian đã điểm sương pha mái đầu.
Không biết rồi đây có còn ai chạnh nhớ,
Tiếng tơ lòng hoà lẫn những khúc ca.
Của đôi vợ chồng rày đây mai đó,
Như hoa lục bình chẳng biết bến nào neo.