XUÂN KHÔNG CÒN MẸ
Đặng Kim Ngân
Ngâm Thơ
Mùa xuân này con thiếu vắng niềm vui
Không còn mẹ ở bên đời che chở
Để nơi đây nỗi lòng con nhung nhớ
Ngóng phương trời tìm mẫu tử tình thâm.
Vọng Cổ
Gắng chịu bao năm với căn bệnh hiểm nghèo đau đớn. Nay mẹ đã lìa xa nhân thế để lại trong con muôn vạn nỗi… đau… buồn.
Câu 1. Dòng lệ tuôn rơi như suối đổ mưa nguồn.
Đám con khờ mắt đâm đâm nhìn vào di ảnh,
Mới cảm nhận hết thâm tình đã lìa bỏ nhân gian.
Cha lặng thầm ánh mắt vướng khói nhang,
Thương biết mấy đời cơ cực của vợ hiền.
Những đồng tiền mẹ dành dụm chắt chiu,
Nuôi lớn lũ con khờ trong cảnh cơ hàn túng quẩn.
Câu 2. Thân gầy guộc héo hon suốt một đời dầm mưa dãi nắng, mẹ chạy gạo từng lon nuôi lớn đám con khờ.
Lặn lội đêm đêm dưới ánh trăng mờ.
Chẳng mong các con đáp đền chữ hiếu,
Vất vả tảo tần mẹ gánh vạn lo toan.
Cay xé cồn cào giọt nước mắt con tuôn,
Đêm lạnh từng đêm không còn có mẹ.
Cha buồn đau âm thầm lặng lẽ,
Giấu nỗi niềm nhìn con trẻ mà thương.
Ngâm Thơ
Nỗi nhớ thương quyện mai vàng lan tỏa
Mắt con khờ chợt hoe đỏ màu xuân
Phải mẹ cười hay giọt nước mắt rưng rưng
Tưới yêu thương vào lòng con của mẹ.
Vọng Kim Lang
Giây phút chia ly
Con đớn đau ngậm ngùi
Thương biết bao mẹ hiền
Lòng con buồn mẹ có hay chăng
Bao đêm mắt con lệ nhòa
Kể từ ngày mẹ mãi đi xa
Bây giờ mẹ hiền… nơi miền xa thẳm
Chắc đang vui lòng, khi nhìn thấy ở nơi con
Chúng con yêu thương đỡ đ̀ần
Người anh tròn cố gắng làm gương
Dang tay giúp em nên người
Mong mẹ hiền an tâm trời xa
Vì chung một mái tranh đơn
Phải thương vun bồi tình thâm
Cha già năm dài con lo
Xuân quê hương thiếu thâm tình mẹ ơi.
Vọng Cổ
Chúng con sẽ mãi khắc ghi tình thiêng liêng của mẹ. Có mặt hôm nay quay quần đông đủ để tưởng nhớ tình thâm mẫu tử… bên… đời.
Câu 5. Hạnh phúc bao la khi thấy mẹ mỉm cười.
Mới hôm nào còn những lời căn dặn,
Xuân con mau về cho vơi trĩu nặng nhớ mong.
Cây khế trước nhà bao lần rụng lá trổ bông,
Cũng quằn sai với muôn lời mẹ dạy.
Nhưng hỡi ôi mẹ giờ xa… xa mãi,
Ai thương trẻ mồ côi khi mẹ đã qua đời.
Câu 6. Mãi ngọt ngào từ sâu thẳm trong tim,
Ấm áp xuân về đám con khờ có mẹ.
Khói hương bay bên bàn thờ lạnh lẽo,
Con xin đắp tấm lòng sưởi ấm mẫu thân.
Nơi đường mòn còn in dấu vạn bước chân.
Như nhìn thấy thân guộc gầy dáng mẹ.
Văng vẳng bên tai như lời ru khẽ,
Con gió vi vu cứ ngỡ mẹ quay về.
Xuân năm này con vĩnh viễn mất mẹ yêu,
Thắp nén hương lòng bên bàn thờ ray rứt.
Con không tin mẹ hiền nay đã mất,
Để lũ con khờ chồng chất vạn niềm thương./.
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 24 tháng 11 năm 2015.