DÒNG SÔNG VÀ NỖI NHỚ
Tân nhạc: Hàn Châu
Lời vọng cổ: Hoa Cau
Nhạc
Quê anh có một dòng sông mênh mông sóng vỗ đôi bờ. Thuyền lững lờ êm trôi đời vui với những câu hò. Tình mặn nồng em trao giờ đây chỉ còn nỗi nhớ. Trên bến xưa bây giờ sông buồn cho anh nhớ em.
Thương em thương cả dòng sông bao năm bên lở bên bồi. Kỷ niệm buồn xa xôi người xưa nay đã đi rồi. Chiều buồn về trên sông lòng thêm nhớ người yêu dấu. Em bỏ đi xa rồi bao giờ về lại sông xưa.
Vọng cổ
1. Thương lắm hỡi dòng sông quê bao năm qua vẫn bên bồi bên lở. Vẫn bến đò ngang thương con thuyền nhỏ nức nở đợi người xưa trong nhung nhớ… mong… chờ…
Thương nhớ mênh mang con sóng vỗ đôi bờ. Dâng trọn tình quê trao câu hò mát ngọt. Lờ lững con thuyền soi bóng nước long lanh. Em gửi lại câu thề cho đau buốt trái tim anh. Bát ngát dòng xanh ôi màu xanh bất tận. Kỷ niệm thời gian còn hằn sâu dấu ấn. Sao em nỡ quên thề để chiều nghiêng bóng xế.
2. Em đã ra đi để chiều nay vắng lặng. Buông khói hoàng hôn sương phủ trắng lưng đồi. Tan nát lòng đau con sóng vỗ dập dồi. Bến hẹn hò xưa có tình ta chan chứa. Nay đã phai dần trong sầu hận xót xa. Em đã theo thuyền vui phố thị phồn hoa. Bỏ lại dòng sông quên câu hò năm cũ. Bão tố từ đâu chồm lên như thác lũ. Cuốn mất em rồi ôi đau xé lòng anh.
Nhạc
Người ơi! Người đi có nhớ con đò, dòng sông với những câu hò năm tháng dài anh vẫn chờ em. Ai ơi! Hôm nay anh đã hiểu rằng, sông sâu biển lớn dể dò mấy ai lấy thước mà đo lòng người.
Trăng soi sáng cả dòng sông mênh mông sông vẫn mong chờ. Đời biền biệt xa nhau làm sao có thể quên về. Lòng dạt dào yêu thương tình xưa theo thuyền xa bến. Ta đã xa nhau rồi chỉ còn lại dòng sông trôi.
Vọng cổ
5. Sông chở nặng phù sa sông cũng buồn cũng nhớ. Ôm bóng hình xưa sông từng đêm trăn trở để nỗi nhớ mênh mông sóng hát gọi con… đò.
Cho nước sông quê thắm đỏ câu thề. Cho tiếng hò… ơ thêm nặng tình xứ sở, cho nhánh lục bình tím nở ánh hoàng hôn. Đẹp ý vẹn tình còn vui sướng nào hơn. Hỡi em yêu nơi phương nào có nhớ. Nhớ bến sông xưa bên bồi bên lở, mằn mặn dòng trôi khi đã mất em rồi.
6. Hoa nắng buông dài theo bóng tối thời gian. Chiều xuống bâng khuâng khúc sông buồn quạnh quẽ. Hạt sương nào chợt lăn dài êm nhẹ. Em bỏ đi rồi giọt tím khẽ buồn rơi. Man mác câu hò đơn lạnh lắm em ơi. Bến vắng chơi vơi lững lờ con nước lớn. Trăng cũng nhớ ai lượn mình theo sóng nước, gờn gợn dòng trôi bàng bạc ánh sao mờ.
Anh riêng mình biền biệt nỗi chờ mong. Sóng sánh lao xao tím bầm nỗi nhớ. Để mỗi hoàng hôn cứ thẩn thờ than thở. Ta đã xa rồi chỉ còn lại dòng trôi.