GÁI XUÂN
Thơ: Nguyễn Bính - Nhạc: Từ Vũ
Vọng cổ: Nhật Duy
Nhạc:
Nữ: Em như cô gái hãy còn xuân. Trong trắng thân chưa lấm bụi trần
Xuân đến hoa mơ, hoa mận nở. Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.
Nam: Xuân đi, xuân đến, hãy còn xuân. Cô gái trông xuân đến bao lần
Xuân đến hoa mơ, hoa mận nở. Gái Xuân giũ lụa trên sông Vân.
Nữ: Lòng xuân lơ đãng má xuân hồng. Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng
Nam: Đôi tám xuân đi trên mái tóc. Đêm xuân cô ngủ có buồn không?
Đôi tám xuân đi trên mái tóc. Đêm xuân cô ngủ có buồn không?
Vọng cổ:
1) Nữ: Anh hỏi làm chi những chuyện riêng tư những điều thầm kín. Lứa tuổi tròn trăng nhiều mơ lắm mộng nên cũng thoáng bâng khuâng khi nghe gió… xuân… về.
Lòng nao nao khi nhìn đôi chim én lượn lưng trời.
Đêm xuân mộng thả hồn theo giấc mộng, giấc mộng ân tình đẹp biết bao nhiêu.(+)
Nam: Cô gái xuân với đôi mắt mỹ miều, đã khiến hồn tôi từng chiều ngơ ngẫn.
Nữ: Anh thường suy tư bên kia rào đứng lặng, mắt thẫn thờ nhìn khi người ta ngồi gội tóc…
Nam: (nói) Ơ…tôi… tôi không cố ý trộm nhìn đâu à nghen, chẳng qua do bởi…
Nữ: Bởi làm sao?
Trăng Thu Dạ Khúc:
Nam: Bởi… do hương mận nhà cô thoảng đưa
Trong gió xuân hồng, khiến tôi thấy lòng
Nôn nao xao xuyến nỗi nhớ mong
Mới ra đứng lặng vuôn rào nhà tôi để ngắm sông.
Nữ: Nghĩa là anh đây, không có ý trộm nhìn
Mà bởi do say mộng nên vô tình gặp nhau có phải vậy không?
2) Nam: Không phải ngẫu nhiên mà tôi với cô gặp mặt, chắc có lẻ là do duyên nợ sắp bày.
Để tôi nè… tôi thầm thương, tôi trộm nhớ bao ngày.
Nữ: Anh nhớ thương ai mà đêm dài dệt mộng? để nghe lòng xao động lúc xuân sang.(+)
Nhà của người anh thương chắc ở bên kia sông, nên anh thường hay lặng lẽ nhìn qua bên đó.
Nam: Mỗi buổi hoàng hôn tôi chờ mong vò võ, là để ngắm nhìn dáng vóc của nàng xuân…
Nhạc:
Nam: Em như cô gái hãy còn xuân. Trong trắng thân chưa lấm bụi trần
Xuân đến hoa mơ hoa mận nở. Gái xuân giũ lụa trên sông Vân.
Nữ: Xuân đến hoa mơ hoa mận nở. Gái xuân giũ lụa… trên sông…Vân.
Vọng cổ:
5) Nam: Cô ơi! Người tôi trộm nhớ thầm thương là một cô gái dịu hiền duyên dáng. Mỗi buổi hoàng hôn cô thường lặng lẽ ra bến sông quê ngồi gội tóc… mơ… màng.
Mái tóc xuân xanh như áng mây ngàn.
Nữ: Nàng xuân ấy chắc là đẹp lắm! nên anh mới đem lòng say đắm thương yêu.(+)
Nam: Cô ấy hiền ngoan, trong trắng, mỹ miều, tuổi mới tròn trăng bụi trần chưa vương vấn.
Nữ: Anh yêu người ta tình sâu nghĩa nặng, sao chẳng chịu nói ra mà giấu kín trong lòng.(+)
Nam: (nói) Bao nhiêu lần tui muốn nói, nhưng sợ người ta hổng đồng ý, nên cứ lặng thầm đứng ngắm dòng sông hoài hà!
Nữ: Nhưng… nhưng người anh thương là ai?
Nam: Là… (Nữ: Là ai?) Là cô đó!
Nữ: Anh… anh thương người ta…
Về Vọng cổ
6) Nam: Em biết không? Bến sông quê chiều sông sương lãng đãng, Em mơ màng xõa mái tóc mây.
Anh đứng nhìn hồn say đắm ngất ngây, ngỡ em đang giũ lụa trên ngân hà mây phủ.
Nữ: Kể từ hôm nay…hai đứa hiểu lòng nhau, tình đầu trao gởi sẽ là tình sau cuối.
Nam: Rồi mai đây mình sẽ vui ngày cưới, khi hương ngàn hoa quyện gió xuân bay về.(+)
Nữ: Cùng nhau trao gởi câu thề,
Mùa xuân nay đã về cùng gái xuân.
Nam: Lòng ta nhạc trỗi tưng bừng,
Mừng xuân hạnh phúc, mừng mình nên duyên.