MÀU HOA ĐỎ
Nhạc: Thuận Yến
Vọng cổ: Lâm Viên
Nhạc
Có người lính. Mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây tre
Chiều biên cương trắng trời sương núi, mẹ già mỏi mắt nhìn theo
Việt Nam ơi ! Việt Nam! Núi cao như tình mẹ bốn mùa tóc bạc nỗi thương con…
Việt Nam ơi ! Việt Nam ! Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên màu hoa đỏ trước hoàng hôn
(Hát dứt, chuyển đuôi nhạc vào luôn)
Lý giao duyên
Nam: Xem trong nắng thu sang, đang nhuộm màu hoa đỏ
Nữ: Tươi đẹp đất trời, trên sông núi muôn đời
Nam: Ghi khắc tên anh, chiến sĩ vô danh, những mái tóc đương xanh
Đã ra đi từ mái tranh nghèo
Nam: Vẽ nên màu hoa đỏ liệt oanh, dệt nên thời hoa đỏ Việt Nam
Vọng cổ 1:
Nam: Ơi cơn gió mùa thu êm ả thiết tha như lời ru của mẹ, ơi nắng mùa thu thì thầm khe khẽ như đang gọi tên anh từ phía mây … ngàn.
Gọi tên anh, chúng tôi kính cẩn nghiêng mình….
Nữ: Mùa thu ấy, thu nay, thời gian là thế kỷ, vẫn rạng ngời sắc đỏ một màu hoa
Nam: Vẫn bừng bừng cháy bỏng phía rừng xa, phía biên cương, nơi các anh ngã xuống. Giọt máu hồng nuôi màu hoa đỏ sinh sôi, điều giản dị trong đời hoá thành thiêng liêng bất tử….
Hoài cầu cải biên
Nữ: Dâng khúc ca mùa thu đến anh
Nam: Dâng ngàn lời ca trong gió thu sang
Nữ: Làn gió thu trong lành
Nam: Bao mùa thu sang đất nước thênh thang
Nữ: Quê hương, ghi nhớ công ơn anh hùng vô danh
Nam: Muôn đời non sông ghi nhớ công anh
Nữ: Xây núi sông thắm tươi dáng hình
Nam: Cho ngàn lời ca nâng cánh bay xa….
Vô Vọng cổ 4/.
Nữ: Non nước vươn xa từ những mùa thu anh đi năm ấy, những cuộc chia ly đầu không ngoảnh lại phía sau lưng thềm nắng lá… rơi đầy. Bao thương nhớ chìm trong những tháng năm dài.
Nam: Mơ ước xuân xanh bao nỗi niềm gác lại, chung sức chung lòng đợi ngày thống nhất non sông.
Nữ: Ngày trở về, chỉ còn lại cái tên, những dòng tên đã khắc vào đá núi. Những cái tên vẽ nên hình sông suối, cho đất nước quê hương muôn tuổi vẫn tươi hồng…
Lý tương phùng
Nam: Còn đây, âm thầm nỗi đau nghẹn lòng, Nước mắt xuôi vào trong, mẹ hiền tóc pha sương trắng.
Nữ: Đã bao thu rồi nhìn theo dáng núi chân mây
Biết con không về mà sao trông chờ mỏi mắt
Vẫn luôn dặn lòng con đi xây một đời xuân
Vọng cổ 6/.
Nam: Ôi mẹ Việt Nam, cao cả dáng hình, đã hy sinh cả con mình cho dân tộc.
Nữ: Hy sinh của hy sinh, là tinh thần bất khuất, là truyền thống ngàn năm bao thế hệ kiên cường….
Nam: Mỗi người lính mang một cành hoa đỏ, vẽ nên thời hoa đỏ liệt oanh
Nữ: Màu hoa đỏ chảy trong từng huyết quản, thời hoa đỏ rạng ngời soi sáng tim ta
Nhạc
Có người lính. Mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây tre
Chiều biên cương trắng trời sương núi, mẹ già mỏi mắt nhìn theo
Việt Nam ơi ! Việt Nam! Núi cao như tình mẹ bốn mùa tóc bạc nỗi thương con…
Việt Nam ơi ! Việt Nam ! Ngọn núi nơi anh ngã xuống
Rực cháy lên màu hoa đỏ phía rừng xa
Rực cháy lên màu hoa đỏ trước hoàng hôn