Chập cải lương hài:
NGỌC HOÀNG NỔI GIẬN
A Lý Phượng Tuyền
NHÂN VẬT
1-Hải Ngàn (vai Ngọc Hoàng)
2-Trần Kim Lợi (vai Thái Thượng Lão Quân)
3-Đức Long (vai Nam Tào)
(và các vai phụ khác Táo Tàu, Táo Nhật, Táo Mỹ, Táo Pháp)
MỘT MÀN MỘT CẢNH
(Cảnh Thiên đình, các Táo trên thế giới về chầu dâng sớ cuối năm)
HẬU TRƯỜNG: (tung hô) -Ngọc Hoàng ngự giá! Ngọc Hoàng vạn vạn tuế!
NGỌC HOÀNG: Trẫm miễn lễ, các Táo hãy bình thân.
TẤT CẢ: (đồng thanh) –Phụng mạng!
NGỌC HOÀNG: Này các Táo (ĐỒNG DẠ) Trẫm rất hài lòng khi thấy các Táo nhận được thông tri của Trẫm mà về đây đông đủ. Tiện đây, trẫm cho các Táo hay, để cho công việc không còn lề mề giống như các năm qua. Thiên đình bây giờ đang đổi mới rồi. Và cũng để thống nhất ngày các Táo về trời, trẫm quyết định lấy ngày hăm ba tháng Chạp…
KHỐC HOÀNG THIÊN
Năm nay… là ngày chung cho các Táo
Tất cả Táo mọi nơi trên Thế giới
Đều lần lượt chầu trời từng đợt đúng ngày ni
Các Táo nên ghi nhớ điều này
Và việc này các Táo hãy khắc ghi
Dâng sớ tấu trình phải bằng tiếng Việt Nam
Nếu như Táo nào năm nay chưa rành tiếng Việt
Ráng trở về mà học hỏi cho xong
Để năm sau báo cáo cho tận tường
Tạm thời bây giờ có Thái Thượng Lão Quân
LÃO QUÂN: (nói) –Dạ, có thần!
Sẽ thông ngôn, dịch lại những gì
Trong tờ sớ trình của các ngươi.
II
LÃO QUÂN: (ca) –Luôn tiện đây… Lão nói thêm cho được rõ
Do tiếng Việt vô cùng trong sáng
Không như là Mỹ, Pháp, Chi-na
Toàn là “du-mi”, “moa-toa”, “ngộ-nị” không hà!
Tiếng Việt thì ông bà, cô bác hẳn hòi
Chớ đâu như là tiếng các ngươi
TÁO TÀU: (ca) -Như ngộ “lây” (đây) “piết” (biết) “lói” (nói) “dzành” (rành) tiếng Việt
Ngộ khỏi nhờ Thái Thượng Lão Quân
Một lát “lây” (đây) ngộ dâng sớ, ngộ trình
Ngộ làm ngon lành cho Lão Quân coi.
LÃO QUÂN: (ca) -Ạ, ngươi nói là ngươi biết tiếng Việt ngon lành.
Vậy thì ta thử tài ngươi đây.
TÁO TÀU: (nói) -Ấy da! “Pộ” (bộ) Thái Thượng Lão Quân hổng “piết” (biết) “lước” (nước) Trung Quốc của ngộ sát “dzanh” (ranh) giới Việt “Lam” (Nam) sao?
LÃO QUÂN: Ta biết, ta biết! Ngươi nghe ta hỏi đây. Mực mà màu đen tiếng Việt gọi là mực gì?
TÁO TÀU: (cười) -Cái “lầy” (này)… ngộ “lói” (nói) cho Lão Quân nghe, mgộ tưởng lão quân hỏi ngộ cái gì, chớ hỏi cái “ló” (đó) ngộ “dzành” (rành) còn hơn là ca sáu câu vọng cổ bù lon nữa à!
LÃO QUÂN: Ngươi hãy trả lời đi.
TÁO TÀU: (nghĩ ngợi) -Ấy da, mực “len”… (đen) tiếng Việt gọi là… mực Tàu. Cái mực “ló” (đó) do “lước” (nước) ngộ xuất bản mà!
LÃO QUÂN: Hả, hả, cái gì mà… xuất bản?
TÁO TÀU: Ấy dà! Ngộ lói (nói) lộn. Sản xuất, sản xuất.
LÃO QUÂN: Sản xuất mà nói xuất bản. Đúng là ăn ngược, nói ngạo! Nghe ta hỏi tiếp đây. Vậy con ngựa đen gọi là ngựa gì?
TÁO TÀU: Lão quân hỏi ngộ câu “lày” (này) con “lít” (nít) nước ngộ cũng “piết” (biết) ngộ còn “piết” (biết) luôn cái bản nhạc Lý Ngựa Ô.
LÃO QUÂN: Biết không?
TÁO TÀU: “Lể” (để) ngộ ca cái bài Lý Ngựa Ô cho Lão Quân nghe. (ca nhạc) “Khớp con ngựa ngựa ô, ngựa ô ngộ khớp. Ngộ khớp cái kiệu vàng”. Áng, ang, ạng, áng, ang. Lão Quân có phục tài của ngộ chưa?
LÃO QUÂN: Phục cái gì? Nghe ta hỏi tiếp đây. Vậy… con mèo đen, con chó đen, con gà đen gọi là gì?
TÁO TÀU: Ấy da, Lão Quân hỏi ngộ quà trời quá “lất” (đất) làm sao ngộ “piết” (biết) “lược” (được)? Ngộ là người Tàu chớ lâu (đâu) phải người Việt “Lam?” (Nam) Ngộ xin “lầu” (đầu) hàng vô “liều” (điều) kiện.
LÃO QUÂN: Đầu hàng rồi phải hôn?
NGỌC HOÀNG: (cười) –Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để thấy tiếng Việt trong sáng như thế nào rồi phải không các khanh? Thôi, Thái Thượng cho điểm danh đi!
LÃO QUÂN: Dạ, phụng mạng! Các Táo hãy nghe đây, khi nghe gọi tên nhớ trả lời là “Có mặt”. Danh sách các Táo sau đây về chầu đợt một là… một, Táo Mỹ, có tên là Hiệp Chủng Quốc, gọi là Hoa Kỳ, còn gọi là “A-mê-ri-can”, với “mác” là USA.
TÁO MỸ: Có mặt! “Than-kiu, vê-ri-mách”
LÃO QUÂN: Có mặt được rồi, bỏ cái than thở gì đó đi. Tiếp theo là Táo Pháp, còn gọi là Lang Sa.
TÁO PHÁP: Có mặt, “Mẹc xi. Bông - rua - mông - sừ”
LÃO QUÂN: Khỏi, khỏi… rua! Nghe tiếp đây, thứ hai là Táo Nhựt Bổn còn có tên gọi là con cháu của Thái Dương Thần Nữ, dân tộc Phù Tang, “mác” là Japan.
TÁO NHẬT: Có mặt! Tokyo, Sanyo, Ajinomoto, Honda, Yamaha, Suzuki, “Mít-su-mít-si”
LÃO QUÂN: Thôi đủ rồi, đây không phải là giờ quảng cáo. Các Táo nghe gọi tiếp đây, nhớ trả lời là có mặt. Táo Thái Lan (CÓ MẶT), Táo Lào (CÓ MẶT) Táo Campuchia (CÓ MẶT) Táo Việt Nam (gọi lớn) Táo Việt Nam đâu?
TÁO TÀU: Dzồi, dzồi (rồi) “ló” (nó) vắng mặt dzồi! (rồi)
TÁO MỸ: Ô, “năm-bờ-then”
NGỌC HOÀNG: Thôi, tất cả hãy yên lặng đi! Nam Tào đâu! (DẠ) Đem viễn vọng kính có tia hồng ngoại rọi xuống trần gian coi Táo Việt Nam hiện ờ đâu rồi?
LÃO QUÂN: Lạ thật, hằng năm Táo Việt Nam về chầu sớm nhất. Hôm nay sao lại…
NAM TÀO: Phụng mạng! Dạ, muôn tâu! Hạ thần đã rọi qua thật kỹ. Từ…
MIÊN HẬU HỒI CUNG
Từ Ải Nam Quan đến mũi Cà Mau
Từ miền duyên hải đến nơi miền cao
Cũng không thấy Táo Việt Nam nơi nào
LÃO QUÂN: (ca) -Quả là kỳ quặc, tại sao lạ lùng
II
Người mau rọi lại kỹ càng khắp nơi
Vũ trường, khách sạn đèn mờ bia ôm
Hay Táo biến chất đang say xỉn rồi
Không màng chi đến để lo chầu trời
NGỌC HOÀNG: (nói) -Thôi khỏi, thôi khỏi đi! Để trẫm sai Thiên Lôi xuống trần gian là xong chuyện hà!
LÃO QUÂN: Dạ khoan! Xin Ngọc Hoàng nghe lời của lão phu…
XUÂN TÌNH (lớp I)
Phân tỏ… Mọi việc trước sau cho rõ ngọn ngành
Xin Ngọc Hoàng đừng sai Thiên Lôi xuống trần gian
Vì nạn tai sẽ nguy hiểm khôn lường
NGỌC HOÀNG: (nói) -Tại sao?
LÃO QUÂN: (ca) -Số là Việt Nam trên đường thay da, đổi thịt
Chủ trương đổi mới, không như tự thuở nào
NGỌC HOÀNG: (ca) -Ạ, việc đổi mới chủ trương là tốt chớ có sao đâu nào?
Như chốn thiên đình cũng từng bước đổi thay
LÃO QUÂN: (ca) -Dạ, nhưng nó nảy sinh lắm điều tiêu cực
Hay thì có hay, mà dở cũng đầy tràn
Hiện giờ đây Việt Nam có lắm nhà hàng
Với nhiều vũ trường, khách sạn hạng sang
Bởi Thiên Lôi nó là phường háo sắc
Gặp gái là mê, chẳng còn nhớ họ tên mình
Nơi chốn vũ trường em út thiệt là xinh
Chỉ cần ngó sơ qua là cũng đủ thấy mát trời
NGỌC HOÀNG: (ca) -Lời Thái Thượng phân qua, nghe thật là quái lạ
Làm gì bọn gái trần gian hơn tiên nữ ở trên trời
Có xinh đẹp chăng cũng chỉ nửa vời
Có sá gì sắc đẹp gái trần gian
LÃO QUÂN: (ca) –Dạ, dạ, xin Ngọc Hoàng định tâm nghe lời lão hạ
Chốn trần gian sinh sôi lắm nhiều mỹ viện
Mũi xẹp lép họ sửa cao như là trái mận
Môi chì xấu xí được chẽ làm đôi
Rồi viền hồng nhủ hoa, bơm ngực, bơm đùi
Cho nên các nàng đẹp lắm Ngọc Hoàng ơi!
Hổng chừng đẹp hơn các tiên nữ trên trời
Thần sợ Thiên Lôi xuống đó rồi nó sẽ dở hơi.
NGỌC HOÀNG: (cười, dễ dãi) –Này Thái Thượng Lão Quân (DẠ) nhưng mà Thiên Lôi nó là đực rựa, có kiếm chác… chút đỉnh thì có sao đâu nào!
LÃO QUÂN: Dạ, nguy hiểm là ở chỗ… kiếm chác đó bệ hạ! Bởi chốn trần gian, không riêng gì ở Việt Nam. Chứng bệnh Sida nó hoành hành dữ lắm bệ hạ à!
NGỌC HOÀNG: Thái Thượng Lão Quân! Khanh cho mình thông thái định “bec-cà-na” hột trẫm hả? Trong tự điển chữ Si chỉ có…
NGŨ ĐIỂM - BÀI TẠ
Si tình… Si dại, si mê
“Si nhơn úy phụ”, sách ghi rõ ràng
Nếu như mượn ở tiếng Tây
Thì có thêm chữ “xi-ra” đánh giày
LÃO QUÂN: (ca) –Dạ, Si này còn hơn cả si tình
Đó là chứng bịnh Sida
Do con vi rút “Hát-i-vê” hoành hành
Dạ, người mắc phải do mê cái… chuyện ấy
Và qua đường tiêm chích “xì - ke”
Bịnh này chắc chắn là tiêu
Cần nên phòng bị, kẻo nó tới luôn thiên đình
NGỌC HOÀNG: (thở dài, nói) –Ta không ngờ bịnh Sida ở trần gian thiệt là quá dữ! Thôi được rồi, trẫm sẽ sai Hằng Nga đi là yên chuyện hà!
LÃO QUÂN: Dạ, càng không nên, càng không nên bệ hạ ơi!
NGỌC HOÀNG: Tại sao vậy khanh?
LÃO QUÂN: Dạ…
NAM AI (lớp mái)
Tại vì… Ở dưới đó lắm khách nước ngoài
Và vô số Việt Kiều
Họ có cả cọc tiền đô
Người xưa có nói câu
Nam tham sắc chẳng sai
Gái kia lại tham tài
Đồng tiền quả thật nguy tai
Thần e ngại Hằng Nga
Không chủ động được mình
Rồi chóa mắt vì tiền
Mà nhiễm “Hát-i-vê”
NGỌC HOÀNG: (nói) –Thái Thượng Lão Quân!
LÃO QUÂN: Dạ,
NGỌC HOÀNG: Không lẽ ta đành… “vô kế khả thi” sao? Được rồi, trẫm sẽ ngự giá thân chinh xuống dương trần, bắt cho được Táo Việt Nam cho hả giận
LÃO QUÂN: Dạ, dạ, càng không nên, càng không nên bệ hạ ơi!
NGỌC HOÀNG: Chẳng lẽ… Lão Quân cho ta tầm thường như Thiên Lôi chăng?
LÃO QUÂN: Dạ, thần nào dám lộng ngôn. Bọn người trần gian vô cùng ranh ma, quỉ quyệt! Bệ hạ vô tình thôi… uống nhầm ly nước có thuốc kích thích là bệ hạ sẽ… tăng liền! Ở dưới đó, các em ăn mặc khoe đủ thứ hết. Nam Tào đâu!
NAM TÀO: Dạ,
LÃO QUÂN: Đem viễn vọng kính có tia hồng ngoại có tia hồng ngoại đến đây, điều chỉnh ngay tại vũ trường, khách sạn năm chục sao cho bệ hạ tận tường.
NAM TÀO: Xin tuân lịnh! (cười thích chí) Bệ hạ ơi, tưởng gì… chớ cái vụ này thì… hạ thần… làm lẹ lắm! Dạ, xin mời Ngọc Hoàng ngự nhãn.
NGỌC HOÀNG: Được được, đưa ta xem. Ơ… ơ… cái gì đây vậy khanh? Cha chả! Trẫm không dè việc đổi mới chốn trần gian lại phát sinh lắm điều tiêu cực. Hừ, trẫm không dè con cái…
KIM TIỀN BẢN
Nhà ai…
Ăn bận sao mà kỳ cục
Mắc áo thì khoe ngực, khoe lưng
Thiệt là gai mắt, chướng tai
LÃO QUÂN: (ca) -Đó là mầm mống Sida
Ở những em mát trời ông địa
Người dương thế thích ăn chơi
Nên mới có chứng bệnh kỳ khôi!
NGỌC HOÀNG: (ca) -Theo luật của đất trời
Nếu có chuyện hữu sinh
Thì là hữu diệt phải đi kèm
Việc ấy rất phân minh
Không lẽ bịnh Sida
Ở trần gian đành bó tay bất trị
LÃO QUÂN: (ca) –Dạ, chưa có thuốc chữa bệ hạ ơi
Chỉ mỗi việc phòng bị mà thôi
NGỌC HOÀNG: (ca) -Phòng bị bằng cách nào
Thái Thượng phân tỏ trẫm nghe
Bịnh Sida rõ ràng, gặp nó ắt phải de
Bọn trần gian thiệt đáng đời
Chỉ có giỏi ăn chơi
Nên phải gánh lấy tai ương
Chớ có thở than khi rước vào đại họa
Nè, Thái Thượng (DẠ) Khanh mau nói cách phòng ngừa căn bịnh Sida đi!
LÃO QUÂN: Dạ, không gì chắc ăn
Bằng chỉ nên một chồng, một vợ
Không tiêm chích xì ke
Là an toàn trên xa lộ
NGỌC HOÀNG: (ca) -Vậy thiên đình cũng đỡ lo
Bởi các tiên nương đều nặng nghĩa thủy chung
(nói tiếp) –Như vậy thì… việc xuống dưới trần gian không gì an toàn bằng bọn hoạn quan hết khanh ơi. Bởi bọn chúng thường hay… dua nịnh lắm, nên trẫm đã giải thể rồi. Thiệt tiếc quá!
LÃO QUÂN: Trời ơi, bọn đó mà xuống còn dễ mắc bịnh nữa bệ hạ à!
NGỌC HOÀNG: Khanh, khanh nói sao nghe quái lạ! Bọn chúng bị… thiến cả rồi, còn làm ăn… được gì đâu mà…
LÃO QUÂN: Dạ, bọn hoạn rất mê màn… đồng tình luyến ai. Sida rất là khoái cái bọn này.
NGỌC HOÀNG: (nổi giận) -Cha chả! Trẫm không ngờ bịnh Sida nó lại dữ dằn như vậy! Thái Thượng Lão Quân! (DẠ)
NHẠC LY HẬN
Từ đây… Lời ta cấm nghiêm lịnh ban
Trần gian,
Phải ngăn cách xa thiên đình
Táo quân về chầu
Này khanh, (DẠ) khanh hãy làm cho mau
Điều đi thử máu
Rồi khanh hãy cho vô chầu ta
Mới mong an toàn
Bọn người trần gian
Bởi nghèo mà ham
II
LÃO QUÂN: Dạ, dạ thần xin
Lãnh y lịnh ban
Dạ, từ nay,
Trần gian với nơi thiên đình
Phải mau đề phòng
Cấm vận trăm phần trăm
Đoạn giao mãi mãi
NGỌC HOÀNG:: Lời ta quyết trước sau vẹn nguyên
Chớ nên xem thường
Bọn người trần gian
Tránh xa là hơn.
(nói tiếp) –Tháí Thượng Lão Quân!
LÃO QUÂN: Dạ,
NGỌC HOÀNG: Bây giờ, Thái Thượng Lão Quân đưa các Táo ra ngoài dịch xá đi, chừng nào thử máu xong mới cho vào chầu trẫm nghen! Trẫm là Ngọc Hoàng còn ngán Sida huống chi người dương thế.
LÃO QUÂN: Dạ, thần xin tuân lịnh
NGỌC HOÀNG: Truyền bãi trào!
(NHẠC VUI –MÀN KHÉP)
Được phát sóng trên đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM lần đầu tiên vào ngày 20.01.1994. Sau đó, được phát sóng vào tối thứ tư 2.1.1994, trưa thứ ba 8.1.1994 (tức 28 tết năm Qúi Dậu) và được phát trong “chương trình ca nhạc cải lương theo yêu cầu bạn nghe đài”
A LÝ PHƯỢNG TUYỀN là bút danh của Soạn Giả Cổ Nhạc Thái Quốc Thế Nguyên. Sáng tác thơ, truyện ông dùng bút danh Dạ Ngân Châu và tên thật.
Ông sanh năm 1949 tại xã An Thuận, quận Thạnh Phú, Tỉnh Kiến Hòa (Bến Tre). Từ nhỏ, thân phụ ông đem gia đình lên định cư ở Thị Xã Mỹ Tho.
A Lý Phượng Tuyền là con trai Út (ông thứ 11 và còn thêm một người em gái) của Nhà Thơ Chánh Đạo Thái Vinh Tông và Bà Võ Thị Sáu. Ông là bào đệ của Nhà báo, văn thi sĩ Thái Quốc Mưu (Liêu Tiên Sinh) và, văn thi sĩ Kha Tiệm Ly (Thái Quốc Tế). Anh em ông đều thông thạo Hán-Việt. Trước năm 1975, ông phục vụ tại Tiểu khu Long Khánh, ngành Truyền Tin.
Tác phẩm đầu tay, bài thơ “Dặn Con Khi Thanh Bình” của ông được đăng trên tạp chí Nông Thôn Vùng Dậy”, của Tổng Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Đuốc Từ Bi của Phật Giáo. Sau đó, thơ ông đuọc đăng trên nhiều Nhật Báo ở Sàigòn.
Vì chiến sự ngày càng khốc liệt, do bận quân ngũ, ông không thể tiếp tục sáng tác. Sau 30.4.1975, ông về sinh sống tại xã Bàu Hàm 1, xuyện Thống Nhất, tỉnh Đồng Nai, trong cảnh khó nghèo. Mãi đến năm 1988 cuộc sống tạm ổn định, ông viết lại. Với chuyên đề Thơ Chua, Thơ Cay, Thơ Ngâm Dấm và Tiểu Phẩm. Đặc biệt là Cổ Nhạc.
Như chuyên đề đã định, văn thơ ông thường chống tiêu cực, châm chích tệ nạn xã hội và xây dựng đời sống,… đăng gần như thường kỳ trong mục Quán Cười Báo Lao Động Đồng Nai, báo Văn nghệ Thành phố HCM, báo Tuổi Trẻ Cười, tuyển tập Tuổi Hồng và các tập san như Thông Tin Đồng Nai, Văn nghệ Châu Đốc…v.v.
Về Cổ Nhạc ông đã có nhiều tác phẩm thành danh như: “Tâm Tình Cô Công Nhân”, “Hoa Cao Su” và vài mươi bài khác. Chặp cải lương “Ngọc Hoàng Nổi Giận” gây tiếng vang trong làng Cổ Nhạc. Hiện ông có trên 200 tác phẩm Cổ Nhạc. Soạn giả Viễn Châu từng ngậm ngùi nuối tiếc: “A Lý sinh chẳng phùng thời”.
Từ năm 1995 đến 2005, năm nào ông cũng đoạt 3, 4 giải thưởng sáng tác Cổ Nhạc, do các tỉnh, thành tổ chức. Trong đó có giải Huỳnh Văn Nghệ, 5 năm tổ chức một lần. Nhờ vậy, đời sống ông khấm khá hơn.
Soạn giả Cổ Nhạc A Lý Phượng Tuyền được các đài truyền hình Bình Dương, Bình Phước, Đồng Nai ghi hình tác giả và tác phẩm. Cá biệt, đài truyền hình Đồng Nai, chọn lọc và thực hiện VCD Tác Giả Tác Phẩm dành riêng ông.