NGUYỄN TRÃI BIỆT PHI KHANH
(trích Khúc Hận Nam Quan)
Hồng Lạc
Tướng giặc: Ông Phi Khanh! Nay đã tới ải Nam Quan. Ta khuyên ông hãy ngoan ngoãn quy thuận Minh triều. Giải giáp đám nghĩa quân, ông sẽ được hưởng bổng lộc cao sang. Còn nếu bằng không thì …
Phi Khanh: Đầu hàng à ?
Tướng giặc: Phải.
Phi Khanh: Àh, àh, àh ... Đầu hàng để hưởng bổng lộc cao sang, trong khi trăm họ phải chịu cảnh lầm than dưới gót giày quân xâm lược. KHÔNG! Phi Khanh này dù có chết cũng không chịu quy hàng, dù có gục ngã sẽ có hàng vạn Phi Khanh khác đứng lên diệt lũ xâm lăng …
Tướng giặc: Câm miệng lại! Ông muốn chết hả?
Nguyễn Trãi: (Phụng Hoàng)
Cha! … Cha hỡi …
… cha. Con đã theo cha qua khắp núi rừng
Chỉ nghe tiếng vó ngựa, tiếng khua của gông xiềng
Ôi đau xót cho cha
Tuổi già phải mang nhiều khổ lụy
Thật thẹn cho con là một đấng tu mi
Không bẻ nổi xiềng gông
Để cho cha thoát vòng lao nhục
Đánh đuổi giặc Minh đang xâm lấn cõi bờ
Để phụ tử tình thâm
Không chia cách đôi bờ…
Phi Khanh: Nguyễn Trãi con!
Nguyễn Trãi: Cha!.... Cha!
Phi Khanh: Con hãy quay về … mà
Gìn lại quê hương
Đừng theo cha nữa mà chi…
Cái chết cha đã xem thường
Không quản ngại hy sinh…
Nguyễn Trãi: Cha!
Phi Khanh: Nguyễn Trãi!
Cha chỉ ngại lo
Nợ nước ơn vua
Con không lo tròn
Nguyễn Trãi: Cha!
Phi Khanh: Thôi, con hãy về đi, đừng bịn rịn
Không có cái nhục nào bằng cái nhục nước mất nhà tan.
Nguyễn Trãi: Cha ơi, con cũng biết vậy, nhưng trước tình cảnh ly biệt này, con khó cầm được dòng lệ cha ơi.
Phi Khanh: (Đảo Ngũ Cung)
Nguyễn Trãi! Dù tình phụ tử có nặng bằng non, nhưng cũng không sánh bằng nỗi đau của lê …
… dân. Đang quằn quại dưới gót xâm loạn
Dày xéo trên quê hương
Chẳng kể gì oán than
Bao tiếng kêu la
Dân ta rên xiết khôn cùng
Chúng bắt dân lên rừng
Và tìm bảo vật giữa biển khơi
Cuộc sống còn hơn kiếp ngựa trâu
Chúng đốt phá cửa nhà
Và giết hại dân lành
Vang dậy khắp trời Nam.
Vì không chịu nổi nên cha
Mới đứng lên dấy động binh hùng
Nhưng sức yếu thế cô, cha phải đành
Thảm bại trước quân cướp nước
Thân cha dù có chết
Cũng không ngần ngại chi
Nguyễn Trãi: Cha!
Phi Khanh: Chỉ lo cho con khờ
Không tròn nợ nước ơn vua.
VỌNG CỔ
Nguyễn Trãi: 1/. Cha ơi! Dù máu có chảy thành sông, xương chồng thành núi. Con quyết biến đau thương thành sức mạnh để lũ xâm lăng không còn giẫm chân lên đất nước Vua … Hùng.
Dù núi rừng thiêng trơ lá hay biển cạn, non mòn. Con sẽ cố vượt qua giông bão, dựng cờ hồng trên đỉnh vinh quang. Cha! Cha ơi, con vẫn biết tình phụ tử là thiêng liêng, nhưng không sánh bằng nỗi đau của trăm họ. Con sẽ gạt nước mắt, trở lại cố hương, cùng nghĩa binh dựng cao ngọn cờ đại nghĩa …
Phi Khanh: Àh, àh, àh ... Cha rất tin tưởng ở nơi con. Nguyễn Trãi, vậy con hãy nối gót theo con đường cha còn dang dở, và phất cao cờ đại nghĩa chống xâm lăng.
Nguyễn Trãi: 2/. Cha! Mấy lời cha dạy con xin khắc ghi vào tâm não, dù trải qua muôn ngàn gian lao thử thách. Hay phải nếm mật nằm gai, con quyết xông lên, không thẹn chí râu mày. Ôi nhìn thấy cha mang xiềng gông, lòng con đau xót vô cùng. Hận lũ giặc xâm lăng gieo cảnh tình ly biệt, để mối thù uất hận ngàn năm. Vậy, ba lạy này – con tiễn cha đi, ải Nam Quan sẽ ghi vào trang hậu sử. Con thề đánh đuổi hết quân cướp nước, để cha yên lòng trước lúc chia tay./.
Tướng giặc: Quân! Dẫn tội đồ Phi Khanh về Triều Minh thọ tội.
Nguyễn Trãi: Cha!.. Cha!