TẬP LÀM THẰNG XỈN
Đặng Thanh Huyền
Ngâm Thơ
Kể rằng nghìn lẻ một đêm
Mà nghe phát chán càng thêm bực mình
Giọt cay giọt đắng giọt tình
Buồn vui cũng lẻ một nghìn xỉn say.
Vọng Cổ
Ai dám bảo rằng tôi là thằng không biết xỉn. Bởi thế đêm nay tôi buộc lòng mình phải uống cho say hòng chinh phục men đắng hơi cay ngọt lịm ở... trên...đời.
Câu 1. Sương lạnh về khuya sao gay gắt ánh trời.
Nhìn vào gương mắt mình nó láo lia láo lịa,
Tôi cảm thấy mừng vì mình đã được xỉn được say.
Mới phút đầu còn bỡ ngỡ chia hai,
Được mấy vòng là cùng nhau cạn chén.
Tất cả đều hăng hái cụng ly,
Còn riêng tôi thì cầm nguyên chai uống hết.
Câu 2. Rượu vào lời ra mọi người đều rôm rả, uống chẳng biết say dù nghiêng ngã loạn xà ngầu.
Thằng mắt lim dim đứa nhưng nhức ôm đầu.
Lúc nhậu có ba mà giờ nhìn ra bảy,
Chỉ mấy miếng mồi tôi thấy vẫn còn nguyên.
Uống rượu kiểu này giống ở chốn thần tiên,
Kẻ ví mình Thiên Lôi người xưng là Thiên Bồng Nguyên Sói.
Tôi tưởng rằng mình vẫn luôn tài giỏi,
Nhưng nhậu xong rồi cũng lũi xuống bờ ao.
Nói Lối
Nói thiệt tình thì tôi uống cũng chẳng có bao nhiêu
Nhưng bởi vì say sưa giờ đã trở thành sở thích
Nếu thấy vui vui thì tôi làm vài ba lít
Còn đến lúc buồn buồn thì uống đến múc cần câu.
Vọng Cổ
Rồi bây giờ ai dám bảo rằng cái thằng này không biết nhậu. Nó xỉn nó say đêm ngày hơi rượu men đắng men cay thở dài giấc ngủ như chuyến giao du nơi cung điện... Thiên... đình.
Câu 5. Nó đã hết nhận ra chính bản thân mình.
Chỉ còn một lần nữa thôi là nó hoàn thành sứ mệnh,
Chiếu chỉ ở cung đình vừa lệnh xuống trần gian.
Nó bảo rằng được phước lộc trời ban,
Nên uống gấp năm ba chục lần người nhân thế.
Ngọc Hoàng thì khen nhà vô địch mới,
Còn Diêm Vương đang gấp rút triệu hồn.
Câu 6. Trời ơi tôi đâu có ngờ xảy ra cớ sự này đâu,
Giờ muốn bỏ nhưng thiệt lòng quá khó.
Hối hận biết bao nhiêu cái tánh tình nông nổi,
Vì hơi rượu men nồng mà đánh đổi công danh.
Cứ nghĩ rằng uống để ra oai,
Và can đảm ngỏ lời yêu thương với nàng thiếu nữ.
Tôi khuyên mọi người đang mùa xuân tuổi trẻ,
Đừng bán rẻ tương lai vì men cay đắng rượu chè.
Xin dừng nghìn một lẻ hai
Dù cho hơi muộn ngày mai vẫn còn
Uống chi xơ xác héo mòn
Tương lai mờ mịt không tròn phận trai./.
Cần Thơ, ngày 26 tháng 4 năm 2003.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)