KHÓC MẸ
Lê Văn Thật
PHỤNG HOÀNG 12 CÂU
Thắp nén hương thơm con thành tâm khẩn nguyện,
ở xa xôi đã không về kịp lúc lâm....chung.
Nhìn mặt mẹ hiền lần sau cuối.
Đau lòng con giữa ngàn giông tố.
Nghĩ giận cho mình không đủ sức với thời gian.
Dòng lệ dài theo, đường trở lại quê hương, bao chua xót ngậm ngùi.
Nhìn chiếc quan tài mà nghe cay đắng.
Cả một ân tình, sao nở đành, tan vỡ kể từ đây.
Mẹ kính yêu ơi !
Sao chẳng chờ con, thêm một phút quay về,
để phải chia ly, trong đau đớn ê chề.
Mang chiếc khăn tang, mà lòng con như chết lịm.
Cảnh biệt ly này, ôi biết thuở nào nguôi.
Biết nói sao đây, khi lòng con đang vỡ vụn
Hương khói bay xa, cho nát ruột tan lòng.
Đi khắp thế gian, tìm đâu bóng mẹ hiền.
Biết đến bao giờ... bao giờ... con gặp lại mẹ, mẹ ơi !
Nhà cửa bây giờ, trống vắng trước sau
Thiếu bóng mẹ hiền, giữa cuộc đời, biết phải tìm đâu
Tang trắng thương đau, thôi phải cách chia, mẫu tử đến muôn trùng.
Kể từ nay, sẽ không còn mẹ nữa
Con đã trở về, nở lòng nào, mẹ bỏ ra đi ?
VỌNG CỔ
1. Mẹ ơi ! Con đã về đây nhưng không còn kịp nữa, để mẹ con ta được nhìn nhau trong giây phút ....sau cùng.
Tử biệt sinh ly nghe cay đắng trong lòng.
Nghe tin mẹ đau nhiều từ tháng trước, con ở xứ người biết phải làm sao(-) nổi đau đành cắn chặt nỗi đau, dòng lệ đổ dầm theo chiếc khăn ngày mẹ tiễn. Số phận gì mà khắc nghiệt đau thương, con phải nghẹn lòng khóc thương người mẹ yếu.
2. Nhớ thuở ấu thơ được nằm trên võng, nghe mẹ ầu ơ, con say giấc trưa ...nồng.
Năm nắng mười mưa mẹ gánh mẹ gồng
Cha ra đi trong một chiều bão động, để lại cuộc đời đói lạnh cô đơn(-) Mẹ tảo tần một nắng hai sương, thân cò mỏng một mình giữa đồng sâu quạnh vắng. Lo cho đàn con đủ đầy cuộc sống, mẹ vẫn âm thầm đi nắng về mưa.
LÝ CHIỀU CHIỀU
Chiều chiều ra đứng trông về quê, trông về quê, dõi theo cánh cò bay lả nhớ thương nhớ thương mẹ hiền. Nơi xứ xa một mình, chỉ một mình thân con. Biết ai xớt chia tâm tình.
VỌNG CỔ
5. Mẹ ơi, lúc đắng cay thì mẹ một mình gánh chịu. Giờ an vui sao mẹ ...bỏ... đi... rồi.
Để từ đây con côi cúc trên đời.
Lời mẹ dạy chị em con luôn ghi nhớ, cố học hành cho bằng chị bằng anh(-) Nhà mình nghèo thiếu trước hụt sau, nhưng không thể thiếu tình đời nhân nghĩa. Thằng út bây giờ đã nên người rồi đó, sao mẹ đi đâu chẳng thấy vui lòng
6. Cả một đời gạo chợ nước sông, mẹ đã vun đắp nuôi đàn con khôn lớn. Thế mà đàn con đã nên nhà nên cửa, chữ hiếu lại không tròn cay đắng làm sao. Bất hiếu nhi xin ngàn lạy trước vong linh, cầu mong mẹ lần cuối cùng tha thứ. Nước mắt con rơi dẫu thành sông thành bể, cũng không sao tìm được mẹ trên đời.
Nén hương này mong mẹ về tiên cảnh
Để có cuộc đời nhàn hạ thong dong
Chúng con tạc dạ ghi lòng
Mang hình bóng mẹ giữa dòng trần gian