CÂY BÀNG CÔN ĐẢO
Tác giả: Dạ Quang
Thơ
Bác Tôn ơi! Hôm nay con về thăm Côn Đảo
Đứng dưới gốc cây bàng, chiều xuống rưng rưng
Biển bờ xa con sóng lội ngập ngừng
Chiều bịn rịn làm rơi từng giọt nắng
Lý chiều chiều
Thì thầm trong gió lá bàng rơi
Lá bàng rơi, lá rơi hẹn mùa kết trái
Cây biếc xanh thắm tươi cuộc đời
Côn Đảo ven chân trời
Mà gần bên con
Cho nhớ thương … bồi … hồi
Vọng cổ
1. Thương nhớ người tù lãnh án khổ sai không có ngày về xứ. Vẫn ung dung ngồi đó, trồng cây cho cây bám đất, giữ chặt niềm tin khi vận nước chưa … thành.
Nước bố thí cho tù nhân - nước chẳng trong lành. Cổ khô đắng, cơn khát thèm vật vã, Bác chỉ nhấm môi dành nước tưới cho cây. Côn Đảo xa trong nắng gió dạn dày, cây bám đất theo dòng đời đứng thẳng. Hơn bốn mươi mùa lận đận lá bàng rơi, con nghe dòng đời chảy vào thương nhớ …
2. Côn Đảo giữa trưa, mặt trời dồn sức nóng, dãy nhà lao thành những lò thiêu. Gió tháng Ba xô lửa vào vách núi, cây bàng chơ vơ lá đỏ buông cành. Đôi mắt Bác buồn hiu, nghe sóng gọi bên gành. Người sắp chết khóc người đã chết, xao xác hàng dương bãi cát trắng xương khô. Côn Đảo se lòng nén những cơn đau, đang kiệt sức, lịm dần trong hơi nóng. Một đám mây bồng bềnh trôi trên sóng, mưa, mưa đã về, đôi mắt Bác cũng đầy mưa …
Lối
Tháng Tám - mùa dân tộc phá xiềng nô lệ
Cây bàng lớn nhanh phơi phới tuổi hai mươi
Cành lá biếc xanh đón nắng ấm đổi đời
Người trồng cây hái ước mơ đã chín.
Vọng cổ
5. Rời Côn Đảo, chuyến tàu chiều bịn rịn, Bác vịn cây bàng thân yêu vuốt ve an ủi, trong đôi mắt mênh mông còn nặng gánh thương … buồn.
Ôi nghĩa địa hàng dương – những nấm xương tàn của đồng chí, anh em vùi trong cát nóng, họ có cùng về hay ở lại ngàn thu. Lá bàng rơi trong chiều lạnh xương mù, cây cũng khóc, người ngậm ngùi rơi nước mắt. Tiếng còi tàu quặn đau lòng se thắt, bóng tối buông neo, tàu lẫn khuất giữa muôn trùng.
6. Bác Tôn ơi! Con chưa về thăm Bảy Núi, lòng ngậm ngùi thương nhớ Mỹ Hòa Hưng. Con ngắm Sông Hậu chiều nước lưng chừng lớn, lục bình trôi, bông nở tím dòng sông. Một góc quê hương, nơi tuổi thơ Bác sống, mảnh đất êm đềm – ôi đất mẹ quê hương. Hơn nửa thế kỷ đã đi qua, lớp cháu con giờ đây khôn lớn mới hiểu trong màu xanh sông núi có hồn thiêng. Chiều bịn rịn làm rơi từng giọt nắng, biển bờ xa, con sóng lội ngập ngừng.
Bác ơi! Hôm nay con về thăm Côn Đảo
Đứng dưới gốc cây bàng, chiều xuống rưng rưng
Cây bàng Bác trồng – cây đã thành cổ thụ
Màu xanh ngọt ngào, ôi tình Bác thắm đời con./.